Sau hai ngày hôn mê, Trình Lạc Lạc mơ màng tỉnh lại, dường như đã mộng mị một trận vô cùng dài, thực tế là như vậy. Cô hiểu rõ đó không phải là mơ, mà đó là một câu chuyện trong quá khứ, là đoạn phim trong chuỗi hồi ức của cô.
Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước nhỏ trong ống chuyền dịch, toàn thân cô mềm nhũn như tơ, hoàn toàn không có chút sức lực nào.
Trình Lạc Lạc mệt mỏi vén hai hàng mi, mở mắt ra nhìn xung quanh, không một bóng người, cũng chẳng có tiếng động nào khác. Cô đờ đẫn ngước nhìn những giọt nước trong suốt rơi từ trên cao xuống, rồi chảy dài trong ống chuyền dịch, cổ họng khô khốc, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì cả, chỉ thờ ơ như một phiến đá lạnh lẽo.
Cô cứ nằm im trong một tư thế như vậy, chẳng khác gì một cái xác héo khô, cũng không ai biết được là cô đang nghĩ gì.
Ngay cả khi Phó Ngôn Châu mở cửa đi vào, cô cũng không hề có phản ứng, hai mắt cứ trừng to nhìn vào hư vô, nhưng sâu bên trong đó lại trống rỗng như vô hồn lạc lối.
“Bác sĩ bảo em cần nghỉ ngơi thật tốt…” Phó Ngôn Châu khẽ lắc đầu, âm thầm thở dài một tiếng.
Nghe thấy âm thanh truyền đến, Trình Lạc Lạc mới có chút phản ứng lại, cô di chuyển tầm mắt lên trên người Phó Ngôn Châu, đôi con ngươi tròn xoe nhìn anh ta chằm chằm: “Là anh đưa tôi vào bệnh viện sao? Con của tôi… thế nào rồi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-yeu-thuong-giau-vao-anh-trang-tan/3491797/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.