Thẩm Thiên Duật mười bảy tuổi là nam thần của Cao Trung, anh bẩm sinh có gương mặt soái ca lạnh lùng, đôi mắt hoa đào gợi cảm, lúc nhìn thẳng giống như lạc vào trong một hồ nước trong nhưng tìm mãi không thấy đáy, khi nhìn từ dưới lên, đôi mắt ấy lại đầy mị hoặc, tựa như một hố đen có khả năng hút linh hồn của người đối diện vào bên trong đó.
Chàng thiếu niên ấy tuy có chút cao ngạo ngông cuồng nhưng vẫn luôn lịch thiệp nhã nhặn đối với những người xung quanh. Anh không những học giỏi mà còn có nhiều tài lẻ, khiến đám nữ sinh mê mẩn, hồi đó có không ít thiếu nữ mê anh như điếu đổ.
Dáng người anh cao, lưng anh thẳng tắp, mỗi khi anh ngồi ở góc lớp chơi đàn guitar, cô sẽ không cưỡng lại được lòng mình, lặng lẽ quay đầu say sưa ngắm nghía dáng vẻ tiêu soái và trầm lắng của anh. Dưới ánh nắng rực rỡ chiếu từ ngoài vào, thân ảnh anh trở nên xán lạn và lấp lánh, hoà cùng tiếng đàn du dương, cảnh tưởng đó đã khắc sâu vào trong lòng cô, khiến cô luôn ôm mộng tưởng với chàng thiếu niên năm đó.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Trình Lạc Lạc lặng lẽ giõi theo Thẩm Thiên Duật, trong lòng luôn ôm hi vọng anh sẽ nhớ ra mình, thực hiện lời hứa năm ấy.
Cho tới một ngày, cô trông thấy Thẩm Thiên Duật vui vẻ nắm tay Nam Cung Nguyệt đi vào lớp học, bao nhiêu mong chờ trong cô đều tiêu biến trong phút chốc.
Anh đã có bạn gái rồi, anh đã sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-yeu-thuong-giau-vao-anh-trang-tan/3491796/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.