Chương trước
Chương sau
Hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp.

May mắn không trực tiếp bị thất nghiệp, Linh Tố tìmđược việc ở viện thiết kế.

Công việc nào cũng đều bắt đầu bằng tạp công, Linh Tốnhư ong mật bận rộn suốt ngày, chưa bao giờ oán giận. Văn phòng có nữ tiền bốiluôn khó xử cô, Hoa Thanh nói bắt mấy “huynh đệ” quỷ hồn để báo thù, cô cũngcười xin miễn.

Nếu đi ra ngoài, vậy nên nếm đủ khổ ngọt đắng cay.Cuộc sống không có khả năng luôn chìm trong sắc hoa hồng.

Tiền lương thấp, cùng đồng nghiệp thuê một căn nhà trọnhỏ, phòng chưa đến 8m2, một giường một bàn không còn thứ gì khác. Khi đó PhùngHiểu Nhiễm cùng đoạn Quyết đã ở chung, ở tại Phùng gia mua một gian phòng hơn100m2.

Linh Tố nhìn ngắm. Có ba phòng riêng tất cả, rất rộngrãi sáng sủa, cửa sổ phòng khách đối diện với tiểu khu hoa viên, trang hoàng cóthể nói là giống như trong tạp chí.

Cô cười nói: “Ngoài giấy chứng nhận kết hôn, cũngkhông có gì khác biệt.”

Phùng Hiểu Nhiễm nói: “Kết hôn chỉ là tờ giấy thôi,lão Đoạn thay lòng đổi dạ, vậy mới phiền toái mà.”

Đoạn Quyết rốt cục chịu không nổi cấp trên ức hiếp,chuyển đến cảnh giáo, tiếp tục làm giáo sư phạm tội tâm lý học, thuận tiện ởcục công an đảm nhiệm chức cố vấn.

Linh Tố thường xuyên đến Tam Phất Trần, có khi uốngtrà, có khi uống chút rượu. Ngẫu nhiên gặp Hoa Thanh cùng bạn gái ân ân ái áingồi ở trong góc, nhưng lại không gặp được người đàn ông ngày ấy mời cô mộtchén rượu.

Sau đó Tường Tử tính đem quán trà đổi thành quán bar,không tiếp tục kinh doanh trong ba tháng, Linh Tố lại không có chỗ để tiêukhiển.

Bất tri bất giác đã đến trời thu mát mẻ.

Linh Tố cáo biệt kỳ thực tập, bắt đầu đi theo tổ nhỏlàm thiết kế. Sau được tăng tiền lương, chuyển đến một chỗ ở rộng rãi hơn.

Bạch phu nhân tặng cho cô chút ít tài sản, bản thânthật ra cũng đã trở thành phú bà. Linh Tố nghe theo ý kiến của Phùng HiểuNhiễm, ủy thác cho thuê gian phòng đó, đem lại dư dả không ít.

Sau đó, Tam Phất Trần một lần nữa lại khai trương, thànhquán bar Tiểu Lam Điều, cô gái ngày xưa đàn đàn tranh cũng biến thành nữ ca sĩquyến rũ, hàng đêm xướng tình ca triền miên.

Đây cũng là người có tâm sự.

Mà nữ sĩ Dương Bích Hồ mãi vẫn không thấy xuất hiện.

Một ngày, Linh Tố nhớ rõ là một thứ bảy đột nhiênnhiệt độ hạ thấp, cô đến nhà Phùng Hiểu Nhiễm dùng cơm chiều.

Còn chưa gõ cửa, liền cảm thấy có chút không đúng. Cửavừa mở ra, chỉ thấy trong phòng tràn ngập hắc khí, có điềm xấu.

Thần sắc của Phùng Hiểu Nhiễm như bình thường, nhiệttình tiếp đón cô vào. Đoạn Quyết ngồi ở trên sô pha phòng khách gọt táo, hướngLinh Tố gật gật đầu.

Linh Tố lạnh lùng hỏi: “Lão Đoạn, anh dính phải mấythứ bẩn thỉu ở đâu vậy?”

Đoạn Quyết hồ đồ : “Bẩn? Có phải trên lưng cọ vào cáigì không?”

Phùng Hiểu Nhiễm cũng hiểu được ý tứ của Linh Tố, mặtbỗng trắng bệch, liên thanh hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

Linh Tố cười cười: “Không nghiêm trọng, đừng khẩntrương.”

Cô đi qua, vươn tay vỗ vỗ lưng Đoạn Quyết. Phùng HiểuNhiễm thấy bàn tay cô hơi lóe sáng, làm động tác lại lơ đãng như bình thường.

Vừa vỗ, Đoạn Quyết vừa rồi vẫn rũ thắt lưng chậm rãithẳng lên. Hắn kinh hãi: “Thắt lưng không đau nữa rồi! Em làm thế nào vậy?”

Phùng Hiểu Nhiễm cười: “Trừ tà.”

Linh Tố trừng mắt nhìn cô một cái, nói với Đoạn Quyết:“Thứ bẩn thỉu không còn, tất nhiên là không đau rồi. Lão Đoạn, rốt cuộc hôm nayanh đã đi đâu vậy?”

“Anh ở trong văn phòng sửa lại bài kiểm tra, cả ngàycũng chưa đi đâu mà!”

Linh Tố lắc đầu: “Không có khả năng, trên người anhmang theo thi khí.”

Phùng Hiểu Nhiễm hỏi: “Cái gì gọi là thi khí?”

Linh Tố liếc mắt nhìn cô một cái: “Nghĩa như tên, hơithở của thi thể.”

Phùng Hiểu Nhiễm sợ tới mức mặt không còn chút máu,rống lên như sư tử Hà Đông: “Họ Đoàn, anh thành thật nói cho em biết, anh đã làmgì vậy?”

Đoạn Quyết vội vàng nói: “Anh thật sự cả ngày đều ởvăn phòng… A, sau khi tan tầm có gặp mặt Lý Quốc Cường. Cậu ấy đưa cho anh cáiMP3.”

Linh Tố hỏi: “Gặp mặt ở đâu?”

“Cái kia… Ngay tại lầu B.”

Phùng Hiểu Nhiễm nhảy dựng lên: “Lầu B! Nơi đó khôngphải là phòng giải phẫu pháp y sao?”

“Khó trách.” Linh Tố nói: “Lão Đoạn, bát tự của anhhơi yếu, về sau đừng tới gần những chỗ đó nữa. Mặc dù không ảnh hưởng đến tínhmạng của anh, nhưng dễ dàng sinh bệnh.”

Đoạn Quyết giống như đột nhiên được bỏ băng bịt mắt,lúc này mới nhìn rõ Linh Tố, hắn mở lớn miệng không biết nên nói cái gì.

Phùng Hiểu Nhiễm đắc ý dào dạt: “Anh không biết đâu,Linh Tố nhà chúng ta, chính là đại sư thông linh đó nha!”

Đoạn Quyết nói: “Các em gạt anh. Anh chỉ tin tưởng Maochủ tịch cùng Mã Khắc Tư.”

Linh Tố vừa bực mình vừa buồn cười: “Tin hay không tùyanh.”

Đoạn Quyết vẫn mang vẻ mặt giống như nhìn thấy ThượngĐế hiển linh: “Linh Tố, em thật sự là pháp sư?”

Linh Tố trêu hắn: “Không, em là bà cốt.”

Đoạn Quyết đỏ mặt, lại hỏi: “Vậy em có thể đoán trướcsinh tử họa phúc không?”

Linh Tố không biết nên khóc hay cười: “Không không, emkhông phải thầy tướng số.”

Đoạn Quyết gấp gáp: “Không phải anh có ý này, anh lànói, nếu có người xảy ra việc ngoài ý muốn, sinh tử không rõ, em có thể nhận rahay không?”

Linh Tố châm chước một lát, nói: “Có thể. Nhưng màkhông dám nói là chuẩn xác. Điều này có liên quan đến việc đương sự lưu lại tintức mạnh hay yếu.”

Đoạn Quyết nói: “Nếu là như thế, anh có chuyện muốnmời em hỗ trợ!”

Phùng Hiểu Nhiễm vội đáp: “Linh Tố không nhận đâu.”

Linh Tố cười: “Không có việc gì, lão Đoạn cứ nói trướcđi.”

Đoạn Quyết nói: “Tháng trước ở hoa viên phía đông cómột vụ cướp bóc giết người, em có biết không? Thi thể của người đàn ông đã tìmđược, nhưng của nữ lại không thấy đâu. Dựa theo tinh thần của phạm nhân kia,anh phỏng chừng người phụ nữ cũng đã chết.”

Linh Tố nhíu mày suy tư: “Các anh là muốn biết thi thểở đâu đúng không?”

“Đúng là sống phải thấy người, chết phải thấy xác chứ.”Đoạn Quyết nói. “Nói đến nói đi, đứa nhỏ nhà đó mỗi ngày đều đến chờ tin tức,mắt nhìn thấy mà khó chịu.”

Linh Tố thở dài: “Được rồi. Em có thể đi nhìn xem,nhưng khó chắc chắn có thể tìm được người.”

Ngày hôm sau, Đoạn Quyết cùng vài cảnh sát dẫn Linh Tốđi điều tra.

Trên đất đã không còn vết máu, nhưng trong phòng vẫncòn hơi thở điềm xấu không thể xua tan. Linh Tố vừa ngưng thần liền nghe thấytiếng kêu thảm thiết phát ra ngày ấy, người đàn ông lúc đó hô lên: “Đừng làmhại đứa nhỏ!”

“Đứa trẻ nhà này đâu?”

Lý Quốc Cường nói: “Ở tại nhà thân thích. Còn đang họctrung học, đều lo lắng nó ở đây một mình. Quá đáng thương.”

“Nghe nói đứa nhỏ mỗi ngày đều đến hỏi tin tức của mẹmình?”

“Cũng không phải vậy sao? Nếu không đã không cần mờicô đến đây!”

Khẩu khí của Lý Quốc Cường có chút khinh thường. Nhữngngười làm nghề như bọn họ, vốn không tin quái lực loạn thần, đều theo chủ nghĩaduy vật. Nay lão Đoạn đột nhiên dẫn theo một cô gái nói cô ta có thể nhìn thấyvà trao đổi với linh hồn, có thể giúp bọn họ phá án, ai cũng đều cảm thấy đángchê cười.

Dẫn cô ta tới nơi này nhìn xem, cũng chỉ là nể mặt lãoĐoạn thôi. Là một cô gái xinh đẹp, bồi cô ta chút thời gian vậy.

Linh Tố thong thả đi quanh phòng, ở gần chỗ TV thìngừng lại, hỏi: “Nam chủ nhân là chết ở chỗ này?”

Lý Quốc Cường sửng sốt, nghĩ có lẽ Đoạn Quyết đã nóiqua với cô, gật gật đầu.

Linh Tố cúi đầu nhìn ngắm, khẽ lắc đầu.

Đoạn Quyết hỏi: “Không tìm ra sao?”

Lý Quốc Cường cười: “Làm sao chỉ như vậy đã có thể tìmđược người rồi?”

Hiển nhiên hắn không tin Linh Tố tùy tiện đi đến nhìnxem một chút là có thể nói ra Thiên Cơ.

Linh Tố đứng yên một lát, nói: “Người phụ nữ kia đãchết.”

Lý Quốc Cường châm biếm: “Cô cho là chúng tôi khôngđoán ra được sao.”

Đoạn Quyết dậm chân: “Lý Quốc Cường!”

Linh Tố không bị chút ảnh hưởng, nhắm mắt lại, một bênsuy tư rồi nói: “Thi thể bị giấu ở trong một thùng xăng… Bị vứt bỏ ở một cáimương… Cỏ dại rất cao… Cách không xa cái mương là đường cái, còn có…”

Đoạn Quyết cũng kêu lên hỏi: “Còn có cái gì?”

Linh Tố mở mắt: “Trạm xăng dầu.”

Lý Quốc Cường thất vọng: “Trạm xăng dầu đâu đâu cũngcó!”

Linh Tố bỗng nhiên kêu lên: “Đợi chút! Xe đò… ĐếnThông huyện, ở trạm xăng dầu đầu tiên!”

“Thông huyện ở phía nam!” Lý Quốc Cường kích động: “Rakhỏi thành trạm xăng dầu rất dễ tìm!”

Hắn lập tức cầm điện thoại liên lạc. Người này, vừarồi còn cho rằng Linh Tố là bà cốt mà châm chọc, sao lúc này lại tin tưởng nhưthế?

Buổi tối, Đoạn Quyết gọi điện thoại tới: “Linh Tố, emlập công lớn rồi! Tìm thấy rồi!”

Linh Tố cười hỏi: “Vị đồng chí kia nói như thế nào?”

“Cậu ta hối hận muốn chết!”

Do đó vị đồng chí Lý Quốc Cường kia ngày kế tự mìnhtới cửa xin lỗi: “Thực xin lỗi, ngày đó tôi nói lời mạo phạm, hy vọng ngài trămngàn lần đừng để ý.”

Thái độ vô cùng thành khẩn, đáng để tha thứ.

Còn nói: “Ở chỗ tôi còn có một án tử…”

Phùng Hiểu Nhiễm đang ở đó, kêu lên: “Đừng được mộttấc lại muốn tiến một thước, chúng tôi không phải làm không công đâu!”

Lý Quốc Cường kêu rên: ”Sao không tính là nghĩacử mà?”

Phùng Hiểu Nhiễm phản bác: “Thế sao anh không đi làmnghĩa vụ quét đường đi?”

Lý Quốc Cường cợt nhả: “Tỷ tỷ, tôi làm mà, làm vệ sinhcó cái gì đâu?”

“Được rồi!” Linh Tố cười nói: “Chỉ chút việc nhỏ, tôivẫn rất thích cống hiến sức lực.”

“Đúng đúng!” Lý Quốc Cường vội vàng đáp ứng.

“Còn có mấy điều. Việc này không thể nói ra ngoài, tôikhông gặp đương sự, tôi không thu tiền.”

Vẻ mặt Lý Quốc Cường nịnh nọt nói: “Thẩm tiểu thư, côthật đúng là tâm địa Bồ Tát.”

Phùng Hiểu Nhiễm cười thóa: “Đi đi!”

Cứ như vậy, Linh Tố trở thành cố vấn pháp sư khôngchính thức.

Đây nhất định là một phần công tác đủ loại trăm muônnghìn kiểu, mà lao động nghĩa vụ lại không xúc phạm đến khúc mắc nơi đáy lòngLinh Tố. Từ sự hiểu biết từng vụ án, Linh Tố cũng tựa hồ tìm về một chút gianghồ khoái ý năm đó.

Phùng Hiểu Nhiễm hỏi: “Nhìn thấy nhiều người với nhiềutư thái xấu xí như vậy, bạn không sợ tâm lý sẽ biến thái sao?”

Linh Tố nói: “Dù mình không làm việc này, cũng ngàyngày sẽ nghe thấy quỷ hồn oan khuất khóc kêu, nhưng lại lực bất tòng tâm. Naynhư vậy, cũng coi như là tích đức.”

Phùng Hiểu Nhiễm lại hỏi: “Ngày ngày đều nghe thấy mấytiếng động đó, sao bạn không bị tâm lý biến thái vậy?”

Linh Tố không biết nên khóc hay cười, trừng cô: “Saomình lại phải bị tâm lý biến thái chứ? Mình có một gian phòng tối ở dưới tầngngầm, trong đó ngâm đầy đầu người a!”

Hai người con gái đều cười to.

Lúc này di động của Linh Tố vang lên, Hoa Thanh hồilâu không gặp hưng phấn kêu lên: “Tiểu Thẩm, dì Dương đã trở lại! Ở Tam PhấtTrần rồi!”

Linh Tố vụt đứng lên, cầm lấy túi xách chạy ra bênngoài, bắt một chiếc taxi đến thẳng phía tây thành phố.

Dọc theo đường đi khẩn trương phát run. Nữ sĩ DươngBích Hồ ngàn hô vạn gọi đã xuất hiện, Linh Tố ôn tập lại trong lòng những vấnđề muốn hỏi vô số lần. Đã sắp biết được đáp án, nhưng mà vẫn có chút mất bìnhtĩnh.

Cả đời mẹ giữ bí mật, Dương nữ sĩ có tài cán giúp côgiải đáp hay không?

Linh Tố vọt vào quán bar, Tường Tử đang lau chén thủytinh, nhìn thấy ánh mắt vội vàng của cô, liền lắc đầu.

“Em đã đến chậm một bước, dì Dương có việc đi trướcrồi.”

Lúc này Hoa Thanh cũng đuổi tới, ảo não: “Sao cậukhông giữ bà ấy lại?”

“Bà ấy nhận được điện thoại, thần sắc biến đổi. Emnghĩ khẳng định là chuyện quan trọng vì vậy cũng không tiện ngăn cản.”

Toàn thân Linh Tố buông lỏng, ngồi ở trước quầy bar.

Bỏ lỡ rồi.

Tường Tử áy náy rót một ly sâm banh cho cô, nói: “Emđừng lo lắng. Dì Dương nói trong năm nay cô ấy đều ở trong thành, sẽ có thờiđiểm hai người được gặp mặt.”

Linh Tố gật gật đầu. Nếu cô đã đến đây, cũng khôngnghĩ nhiều nữa, liền gọi một đĩa salad hoa quả, ngồi ở trong góc từ từ ăn.

Cô gái xinh đẹp không biết tên kia đang ôm đàn ghitangồi ở trên sân khấu xướng ca. Kinh doanh của quán bar tựa hồ so với trước kiatốt hơn, chỉ vừa mới sẩm tối, khách đã đầy nửa phòng.

Phần lớn xa lạ, cũng có mấy người nhìn quen mắt. Mộtngười làm quan lớn trong chính phủ, một gã là người mẫu quảng cáo, bình thườngai cũng không thể tưởng được bọn họ có cái gì khác biệt so với người thường.

Sau đó ở một bàn vang lên bài hát sinh nhật, hóa ra làdành cho một đứa nhỏ.

Đứa nhỏ kia tầm sáu, bảy tuổi, mặc đồng phục danhgiáo, vô cùng đáng yêu. Chắc hẳn cha mẹ trưởng bối rất yêu thương nó, lễ vậtmới mẻ trân quý, là một con thú nhỏ chưa bao giờ xuất hiện trên bách khoa toànthư.

Động vật kia to bằng con mèo, trên đầu có sừng, ngónchân có móng, mắt phóng tia sáng màu tím, nhận thức chủ nhân xong, hóa thànhmột con mèo mướp, tiến vào trong lòng đứa nhỏ.

Linh Tố cảm thấy hiếu kỳ.

“Đó là một con chu kỳ lân.”

Linh Tố mạnh quay đầu lại. Trong một góc u ám, là mộtngười đàn ông trẻ tuổi.

“A, là anh.”

Người đàn ông hướng cô gật đầu thăm hỏi: “Là tôi.”

Linh Tố mỉm cười: “Anh có khỏe không?”

“Nhờ phúc, cũng khá. Cô thì sao?”

Linh Tố cười khổ: “Hơi nặng nề một chút.”

“Học tập, công tác, kiếm tiền. Nghĩ kỹ về con ngườikhi sống, sẽ phát hiện chúng ta so với ong mật cũng không khác nhau cho lắm.”

Người đàn ông tựa hồ biết Linh Tố có rất nhiều tâm sự.

Linh Tố hỏi: “Anh nói động vật nhỏ kia là kỳ lân sao?Trên đời này thực sự có thần thú thượng cổ trong truyền thuyết đó ư?”

“Tên gọi kỳ lân, nhưng kỳ thật là kỳ lân biến chủngthôi. Am hiểu phòng thủ, chủ yếu dùng để bảo vệ chủ nhân. Mặc dù không phảithực trân quý, giá cũng đại khái tương đương với một mảnh đất lớn ở bên ngoài.”

Chậc chậc, ra tay quả thực hào phóng.

“Anh biết rất nhiều.” Linh Tố nói.

Lời này bao hàm nhiều ý nghĩa, người đàn ông khéo léođáp: “Mấy tri thức này, mọi người đều biết mà. Không thể nói tôi là bác họcđược.”

Linh Tố không biết, bởi vì mẹ cho tới bây giờ chưatừng nói qua với cô. Mẹ hết sức dẫn dắt cô hướng tới thế giới bên ngoài, côhiện tại chính cô lại quay đầu chạy về, có lẽ mẹ nằm trong quan tài chắc sẽ thởdài đây.

Lại nghĩ, nhiều năm như vậy, có lẽ mẹ cũng đã chuyểnthế. Nhưng mà đến chân cầu, uống Mạnh Bà thang rồi, còn nhớ rõ cái gì không?

Giọng nói của người đàn ông luôn ôn hòa làm người taan tâm. Anh nói: “Có câu, sống chưa tròn trăm tuổi, mà ưu tư thì dài tựa thiêntuế. (cuộc sống thì ngắn ngủi mà ưutư thì nhiều)”

Linh Tố hướng anh nâng chén, nói: “Xưa nay hiền giả đaphần là tịch mịch, duy có ẩm giả (dân nhậu) mới đểlại kỳ danh.”

Người đàn ông cũng nâng chén, rượu của anh là Whisky.

Lại ngồi một lúc, Hoa Thanh đến cáo từ, nói trường họccó việc phải đi trước. Linh Tố nói lời từ biệt với hắn, xoay người lại, nhìnphía sau đã không còn một bóng người.

Lại lặng yên không một tiếng động đi rồi.

Mà bên cạnh chén rượu của mình lại có thêm thứ gì đó.Linh Tố mở ra giấy gói, bên trong là một quyển sách rất nặng, tràn ngập vô sốpháp thuật phù chú. Trên trang sách, bút tích mạnh mẽ hữu lực viết: “Sinh nhậtvui vẻ!” Còn có một mảnh lá phong đặt bên trang sách.

Linh Tố hít sâu, giữ chặt Tường Tử hỏi: “Phong ca rốtcuộc là loại người nào?”

Tường tử nhún nhún vai: “Chỉ biết là anh ta gọi làPhong ca, đến đến đi đi đều chỉ có một mình.”

“Dường như rất thần bí.”

Tường Tử cười nói: “Ra vào nơi này, sau lưng ai màkhông có đủ chuyện xưa?”

Linh Tố đem quyển sách ôm vào trong ngực, cảm giácđược sự nặng nề kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.