“Tất nhiên là mày không biết rồi. Người yêu tao đấy!”
“Hả?”
Vũ Yến bị Lan Nhi làm cho kinh ngạc đến trợn tròn nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
“Lại là ông nào số nhọ mà vớ phải mày vậy?”
“Sao con nói dị? Số nhọ là thế nào? Phải may mắn lắm mới được làm người yêu tao á chớ, nghĩ sao…”
Vũ Yến nghe cô nói thế thì liền cười khinh, biểu thị sự “chê” rõ ra mặt. Cô thấy biểu cảm trên mặt của bạn thân mình thì cũng chả buồn giải thích gì thêm, tin hay không thì tuỳ cô ấy.
…
Có lẽ hôm qua nói chuyện khá nhiều nên hôm nay hai người vẫn chưa có câu nào.
Lan Nhi nhìn đồng hồ đã điểm 14:10, cô lấy điện thoại ra xem xem anh có hoạt động trong suốt thời gian cô vắng mặt hay không. Thấy không có thì cô liền gõ tin nhắn gửi đi.
[Lái xe cẩn thận!]
[Tan làm nhớ về nhà đàng hoàng đó, đừng để vợ lo.]
[Chiều nay học cả buổi chiều lận, tối 7h mới về nên là đừng đợi.]
Nhãn dán vẽ trái tim yêu thương.
Gửi tin nhắn đi, thấy bên kia đã nhận được thì mới yên tâm tắt điện thoại, ngồi vào bàn giải đề.
Không lâu sau thì anh hồi âm.
[Dạ, yêu thế không biết.]
Nhãn dán gửi ngàn lời yêu.
Nhưng vì cô tắt thông báo để tập trung học nên mãi đến chiều, trước khi đi học kiểm tra điện thoại thì mới thấy tin nhắn của anh.
Lan Nhi mỉm cười, vui vẻ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tung-ngay-yeu-anh/3393380/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.