Đồng Đồng khóc trong chốc lát, đang ngủ, Kiều Vi Nhã cởi giầy cho bé, chỉnh điều hòa cho thật tốt rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Vừa mới ra khỏi phòng, điện thoại liền vang , Kiều Vi Nhã nhìn lại, là thím Lâm.
Vừa bắt máy liền nghe thím Lâm hỏi : "Mẹ Đồng Đồng à?"
"Là cháu, thím Lâm, chú Lâm xuất viện rồi ạ?"
"chú Lâm cháu đang ở nhà ở nhà đây, vẫn tốt , chúng ta đã liên hệ với đồng học kia của cháu rồi, hắn nói ngày kia sẽ mang theo chúng ta cùng đi tỉnh thành."
Kiều Vi Nhã rốt cục nở nụ cười, "Vậy là tốt rồi. Nếu có việc, thím gọi điện thoại cho cháu lúc nào cũng được."
" Mẹ Đồng Đồng à, thím có chuyện này. . . . . . Cổ Khánh Nhất ngày hôm qua hỏi chú Lâm, có biết cháu bán đống tranh thư kia cho ai không, chúng ta nói không biết, hắn giống như không tin. Sau lại thím nghe thấy hắn gọi điện thoại trong sân, hình như là tìm người theo dõi các nhà ở đầu ngõ chúng ta, cháu xem. . . . . ."
Kiều Vi Nhã trong lòng cả kinh, đúng vậy, đầu ngõ có theo dõi, chỉ cần hắn cho người điều tra, sẽ biết đống tranh thư đó ở đâu, nói như vậy, tranh thư này, đã không còn chỗ ở an toàn nữa ."
"Thím Lâm, thím đừng lo lắng, cháu hiện tại sẽ gọi điện thoại cho Khai Nguyên."
"Chú Lâm của cháu đã gọi điện thoại cho Khai Nguyên rồi, nhưng mà, cháu vẫn nên nghĩ biện pháp cho tốt đi, nhỡ may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-truoc-ly-hon/3297235/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.