hơn nữa giờ đồng hồ sau Nhược Hân mơ màng nghe tiếng kêu của con trai.
" mẹ.. mẹ ơi.. Bình Minh của mẹ đây."
cô nhặp nhèm khẽ mở mắt ra. nhìn thấy con trai đang ngồi bên cạnh, rồi cả cha cô, vợ chồng ông bà Lâm và người qoan trọng nhất chính là Lâm thiếu gia. Nhược Hân ngồi dậy. cảm xúc lẫn lộn nước mắt cô lăn dài trên má. Khởi Tâm nhìn thấy cô không còn sợ hãi anh nữa, vậy nên anh bước lại và ngồi xuống bên cạnh giường. anh nhẹ nhàng nói với cô.
" Nhược Hân... anh xin lỗi em. chuyện ngày hôm nay cũng là do anh mà ra như vậy. anh mong hai mẹ con em hãy tha thứ cho anh. gần sáu năm trôi qua không khi nào là anh không nhớ đến em cả. anh xin em cho anh cơ hội để bù đắp cho hai mẹ con em có được không?"
những lời nói của anh, đã làm cho trái tim yếu mềm bao năm qua của cô rung động. vậy là người đàn ông đêm hôm ấy chính là Lâm thiếu gia, vị hôn phu của cô. cô đã chạy trốn chỉ vì nghĩ rằng, mình đã không còn là một sử nữ, và không xứng đáng với Lâm thiếu gia. cô hay tin anh đi khắp nơi tìm kiếm cô. cô đã rơi nước mắt một mình, thương anh thương cho bản thân mình, thương cho mối tình duyên chưa chớm nở thì đã vụt tắt.
nhưng ngay lúc này Lâm thiếu gia, người mà con trai cô vẫn gọi chú đẹp trai. lại đang ngồi liền bên cạnh cô, Lâm thiếu gia trong trái tim cô. càng nghĩ nhiều nước mắt cô rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-trung-xuan-duoc-cung-tong-tai/870096/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.