Người ra lệnh khiến Cố Triều Lan không thể đứng lên dậy, chính là Thạch Chinh.
Thi Linh Âm bị chân tướng này làm cho cả kinh nói không nên lời.
Mảnh kim loại là Thạch Chinh ra lệnh đặt vào, nếu như có định vị vậy ông ta nhất định phải biết. Vì lẽ đó hai lần tập kích này cũng là chủ ý của ông ta sao?
Cố Triều Lan đem mảnh kim loại vò thành một cục, hạ cửa kính xe xuống giơ tay ném vào trong đống rác.
Cô lái xe đến nhà nghỉ phía đối diện, chen vào giữa một dãy ô tô hỏng trước cửa, sau đó nhìn chằm chằm đống rác đối diện, vẻ mặt lạnh đến mức đáng sợ.
Thi Linh Âm lo lắng cho cô, không nhịn được nắm chặt bàn tay đang đặt trên vô lăng.
Lông mi Cố Triều Lan khẽ giật, không để ý tới động tác của Thi Linh Âm.
Thi Linh Âm thấy thế càng làm càn, cũng càng thêm thân mật nhấc ngón tay Cố Triều Lan lên sờ nắn.
"Xem như là phần thưởng ngày hôm nay ngươi cứu ta từ trong căn phòng dưới đất kia ra, ta cho ngươi biết một bí mật." Nàng nhìn Cố Triều Lan cười, "Ngươi muốn nghe sao?"
Cố Triều Lan quả nhiên bị hấp dẫn sự chú ý, nhìn về phía Thi Linh Âm.
Thi Linh Âm rủ tầm mắt, ngữ khí lãnh đạm: "Ta không phải được Thi Thượng Từ nhận nuôi, mà là bị cha mẹ bán đi."
Cố Triều Lan sững sờ.
Thi Linh Âm cười cười nói: "Ngươi biết mà Omega luôn có rất nhiều người yêu thích."
Nói xong, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phía dưới này là một thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tra-xanh-tinh-dich-lay-ve-nha/1258921/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.