“Không." Cố Triều Lan không tiếp nhận súng từ tay Thi Linh Âm, "Ngươi ở lại bên trong, ta ra ngoài."
Thi Linh Âm cười nói: "Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Không sợ lúc ta nổ súng trượt tay làm ngươi bị thương sao?"
Cố Triều Lan rất chắc chắn: "Ngươi sẽ không."
"Được" Thi Linh Âm thu súng về, trở nên nghiêm túc, "Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu như cần thiết, không được nương tay. Người ở nơi này rất độc ác, việc chúng thích làm nhất chính là xem người khác như con mồi mà đùa giỡn."
"Ta biết rồi." Cố Triều Lan nghiêng người về phía cửa sổ đối diện đầu hẻm, đẩy cửa ra. Bên ngoài cửa sổ cao hai mét rưỡi so với mặt đất là một khoảng sân nhỏ.
Cố Triều Lan đặt tay trên bệ cửa, đổ người về phía trước, cô quay đầu lại nhìn Thi Linh Âm.
Thi Linh Âm biểu hiện nghiêm túc: "Cẩn thận một chút."
Cố Triều Lan nói: "Ừm."
Nói xong cô dùng tay đẩy một cái, gọn gàng tiêu sái từ nhảy xuống đất.
Thi Linh Âm dùng dao vạn năng khoét một lỗ nhỏ vừa bằng nòng súng trên cửa sổ, sau đó gác chân lên bệ cửa sổ, dùng bắp đùi làm điểm tựa, giữ chặt súng, nhắm vào đầu hẻm.
Cố Triều Lan trèo qua bức tường ở trước sân, nhảy vào con đường tắt.
Chỗ ngoặt trong con ngõ nhỏ có một đôi nam nữ đang đứng. Nam nhân dưới nách kẹp một cây côn gỗ, trong tay đang mân mê một chiếc máy cũ màu đen, nữ nhân đang nhàn hạ nhìn ngó xung quanh vừa vặn chứng kiến toàn bộ quá trình tiếp đất của Cố Triều Lan.
Ả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tra-xanh-tinh-dich-lay-ve-nha/1258920/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.