Anh gặp Ken Tanaka trong một quán ăn nhỏ tọa lạc trên con đường hẹp bên cạnh quảng trường Union. Ken bảo rằng cái chốn bé như lỗ mũi này lại phục vụ bánh ngọt bánh nướng ngon nhất khắp San Francisco. Sau khi cắn vài miếng bánh sừng bò mình vừa kêu, Luke quyết định là Ken nói phải.
Ken vừa phết bơ lên bánh sừng bò của mình vừa hất đầu về phía những ghi chép viết tay mà anh vừa dàn ra trước mặt Luke.
“Cậu hiểu vì sao tớ không muốn dấu vết email truy đến một trong hai chúng ta rồi chứ?” Ken hỏi.
“Hiểu rồi,” Luke đáp.
Anh chăm chú quan sát Ken đang ngồi bên kia bàn đối diện mình. Anh chưa khi nào chủ ý suy nghĩ xem một thám tử tư thường phải trông ra sao, nhưng không hiểu sao Ken lại chẳng có vẻ gì là thám tử tư cả. Nhưng thôi, Ken cũng đâu có giống một người có bằng đại học về ngành giám định tài chính.
Ken rất dễ bị đánh giá thấp. Cung cách luôn khiến người khác an tâm, hòa nhã, trầm lặng của anh khiến người ta lơ là cảnh giác. Anh rất giỏi thẩm vấn những thường dân xui rủi sao đấy mà bị bắt trong vùng chiến. Không ít hơn một lần anh đã lấy được thông tin từ một thằng bé con hay một phụ nữ sợ sệt giúp Luke và cả đội không đi lạc vào ổ phục kích.
Chẳng nghi ngờ gì nữa, Ken rất giỏi điều khiển người khác. Nhưng tài năng vĩ đại nhất của anh lại là bản năng gần như siêu phàm trong việc lần theo dấu tiền. Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-thao-thuc/2386572/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.