Tối hôm sau Irene đứng cùng Luke, Adeline Grady và Duncan Penn, tay phó nhòm duy nhất của tờ Glaston Cove Beacon, dưới bóng cây cọ trồng trong chậu. Cả hội cùng quan sát phòng khiêu vũ chật ních người của khách sạn.
“Xuôi chèo mát mái quá,” Luke nhận xét. Anh vận vest, đeo cà vạt, cắp theo laptop dưới nách. “Thậm chí chẳng có ai thèm chớp mắt khi chúng ta bước qua cửa.”
“Đấy là do họ chỉ thấy có thẻ nhà báo của chúng ta thôi,” Irene bảo. “Mà sao chị có được mấy thẻ ấy thế chị Addy?” Adeline, người thấp lùn, tròn xoe và lộng lẫy trong bộ vest quần tây đỏ ối, đung đưa người trên hai gót giày và trông tự mãn. “Một trong những thứ dễ kiếm được nhất trên hành tinh này là thẻ nhà báo cho mấy buổi tiệc gây quỹ của chính khách. Đám nhân viên phụ trách chiến dịch luôn muốn cơ quan truyền thông tham dự mà.” Bà phẩy tay về phía bàn tiệc buffet. “Thế cô nghĩ tại sao họ lại bày ra mấy thứ đồ ăn vặt ngon lành đến thế hử?”
“Cả bơ phết bánh mì cũng không tồi,” Duncan chen vào. Trẻ măng, ốm nhách và xương cốt lèo khoèo, trông như thể trọng lượng của chiếc máy quay đang đeo trên cổ có thể khiến cậu ngã chúi về trước.
Cậu săm soi mấy chiếc bánh ngọt, vài lát phô mai và bánh sandwich nho nhỏ đang chất đầy ứ đĩa trên tay mình. “Cháu chấm tiệc buffet trong chiến dịch của Webb là bảy trên mười. Hay có lẽ là tám.” Irene nhìn sang Adeline. “Em chẳng khi nào nghĩ là tờ Glaston Cove Beacon lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-thao-thuc/2386558/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.