"Đó là bản lĩnh của tôi, chị không làm được, không có nghĩa là tôi cũng không làm được."
"Chị dâu cả có thời gian này, chi bằng hãy suy nghĩ kỹ về tương lai của mình đi, năm đó ai đã hại tôi, tôi sẽ từng người một cho bọn họ nếm thử nỗi đau mà tôi đã từng phải chịu đựng."
Nói xong, Diệp Ninh Uyển bước qua người Bùi Đại phu nhân.
Bùi Đại phu nhân cố gắng lật người, nắm chặt lấy mắt cá chân Diệp Ninh Uyển, nghiến răng hét lên với cô.
"Diệp Ninh Uyển, cô còn muốn làm gì nữa? Có phải cô còn muốn ra tay với Minh Hàm và Minh Hạo không? Tôi cảnh cáo cô, hai đứa nó là trưởng tôn đích tôn của nhà họ Bùi, nếu cô dám, lão gia tuyệt đối sẽ không tha cho cô!"
Diệp Ninh Uyển dễ dàng thoát khỏi tay Bùi Đại phu nhân.
Cô cười khẩy một tiếng.
"Cũng không phải chưa từng ra tay, tôi sợ gì chứ?"
Bùi Đại phu nhân vừa khóc vừa gào muốn lao lên lần nữa.
"Diệp Ninh Uyển, cô không được! Cô không được làm vậy! Cô có thù oán gì thì cứ nhắm vào tôi, tôi đền mạng cho cô! Tôi đền mạng cho cô, đừng động đến hai đứa con trai của tôi, đừng động đến chúng!"
Hai vệ sĩ lập tức bước tới giữ chặt Bùi Đại phu nhân, không cho bà ta rời khỏi cửa phòng.
"Đại phu nhân! Đại phu nhân, xin người bình tĩnh lại! Mời người quay vào!"
Nhưng Bùi Đại phu nhân lại giãy giụa quỳ phịch xuống đất, khóc lóc thảm thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3742958/chuong-621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.