"Cạch--"
Diệp Ninh Uyển mở cửa, đứng ở cửa ra vào.
Hai vệ sĩ lập tức như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, cầu xin Diệp Ninh Uyển.
"Cửu phu nhân, Đại phu nhân cứ khăng khăng muốn ra ngoài, chúng tôi sắp không giữ bà ấy được nữa rồi, cô xem bà ấy cào mặt chúng tôi thành cái dạng gì này!"
Diệp Ninh Uyển liếc nhìn Bùi Đại phu nhân đang bị hai vệ sĩ giữ chặt, nhưng giãy giụa đến mức hai cúc áo trên cùng cũng rơi mất.
Bùi Đại phu nhân vốn luôn chú trọng khí chất và trang điểm, lúc này nào còn chút nào giống dáng vẻ của một quý bà hào môn, tay áo bị rách do giãy giụa quá mạnh, váy cũng nhăn nhúm, móng tay đỏ tươi cào loạn xạ trong không trung, hai móng giả cũng rơi mất, trong kẽ móng tay còn dính vết m.á.u cào từ người vệ sĩ.
Bộ dạng này, thật sự là...
Diệp Ninh Uyển không nhịn được mà cười.
"Thì ra quý bà hào môn khi phát điên cũng chẳng khác gì mấy bà thím quê mùa làm ầm ĩ."
Câu nói này đã thành công khiến Bùi Đại phu nhân bình tĩnh lại.
Bùi Đại phu nhân hai mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi lên, như phát điên thoát khỏi sự khống chế của hai vệ sĩ, lao về phía Diệp Ninh Uyển, giơ tay muốn cào vào mặt cô.
"Diệp Ninh Uyển, đều tại cô! Đều tại cô, nếu không Trương Cần tuyệt đối sẽ không phản bội tôi! Đồ tiện nhân! Không biết xấu hổ..."
Hai chữ cuối cùng Bùi Đại phu nhân còn chưa kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3742957/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.