Diệp Ninh Uyển tiến lại gần Bùi Đại phu nhân từng chút một, ghé sát vào tai bà thì thầm vài câu.
Bốp!
Diệp Ninh Uyển búng tay một cái, rồi đứng dậy.
"Được rồi, tôi đã dùng thôi miên để bà ấy tạm thời khôi phục lý trí, còn về sau bà ấy có thể hoàn toàn thoát khỏi bóng ma tâm lý hay không, thì phải xem bản thân bà ấy. Y thuật dù sao cũng không phải là ma thuật, không phải vạn năng!"
Bùi Đại phu nhân dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt trống rỗng, đờ đẫn cũng dần dần khôi phục sự sáng suốt như trước.
Bà ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Ninh Uyển đang đứng trước mặt, dường như đến bây giờ mới hoàn hồn.
Bùi Đại phu nhân buông tấm rèm đang nắm chặt trong tay, nghiến răng muốn đứng dậy.
"Diệp Ninh Uyển, sao cô lại ở đây? Cô đến xem trò cười của tôi sao!"
Bùi Đại phu nhân cố gắng đứng dậy, nhưng vì tay chân bủn rủn nên lại ngã ngồi xuống, túm lấy tấm rèm thử vài lần, không những không thành công, ngược lại còn kéo rơi xuống một nửa tấm rèm trên đầu.
Diệp Ninh Uyển im lặng lùi về sau hai bước, liếc nhìn chiếc cốc thủy tinh bị Bùi Đại phu nhân ném sang một bên, rất nhanh lại thu hồi tầm mắt, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, mỉm cười nói với Bùi Đại phu nhân.
"Đại phu nhân hiểu lầm rồi, tôi giống loại người như vậy sao?"
Bùi Đại phu nhân trừng mắt nhìn Diệp Ninh Uyển, thầm nghĩ.
Cô không phải giống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3742950/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.