"Tôi thật sự phải nghi ngờ, anh có thật lòng muốn giúp Bùi Phượng Chi hay không đấy."
Lệ Mặc Xuyên khẽ cười, không phủ nhận.
"Một chuyện là một chuyện."
Nghe vậy, Diệp Ninh Uyển khẽ nhướng mày.
"Một chuyện là một chuyện?"
Lệ Mặc Xuyên cười đưa tay ra, nắm lấy cằm Diệp Ninh Uyển, đầu ngón tay đầy vết chai mỏng lướt qua môi cô, trầm giọng nói:
"Tôi không bắt em ly hôn, cũng sẽ không phá hoại tình cảm giữa em và Bùi Phượng Chi, nếu em thích anh ta, em có thể tiếp tục làm Bùi phu nhân của em... Ưm..."
Lệ Mặc Xuyên còn chưa nói xong, Diệp Ninh Uyển đã thừa dịp anh ta không chú ý, đạp mạnh một phát vào người anh ta, đồng thời nhấn nút mở cửa.
Vị Lệ tiên sinh luôn được người ta cung kính nâng niu cứ như vậy bị Diệp Ninh Uyển dễ dàng đá ra khỏi xe, lăn lông lốc ra tận vỉa hè bên đường.
Lệ Mặc Xuyên ngẩng đầu lên, thấy Diệp Ninh Uyển trong xe đã ngồi lại vào ghế lái, nhìn xuống anh ta với vẻ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo.
"Bên ngoài gió to, Lệ tiên sinh cứ từ từ bình tĩnh lại đi, tôi đi trước đây!"
Nói xong, Diệp Ninh Uyển nhấn ga, phóng xe đi mất.
Cánh cửa xe đang mở dần dần đóng lại.
Lệ Mặc Xuyên quay đầu nhìn chiếc Aston Martin màu đỏ lao vút đi.
Anh ta khẽ cười, xoa xoa chỗ bị Diệp Ninh Uyển đá, hít vào một ngụm khí lạnh, lẩm bẩm:
"Thật thú vị, chỉ là tính tình hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3738622/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.