"Cô cứ ra giá đi, chúng tôi muốn hòa giải, bao nhiêu tiền cô mới chịu rút đơn kiện!"
Diệp Ninh Uyển mỉm cười giơ ba ngón tay ra.
"Nghe nói gần đây tình hình kinh doanh của tập đoàn Diệp Thị cũng không tốt, tôi cũng không ép hai người, cứ chừng này đi."
Diệp Vĩnh Thần đứng thẳng người với vẻ mặt chế giễu, đắc ý nói:
"Ba trăm nghìn? Được, tôi viết chi phiếu cho cô ngay, cô lập tức đi rút đơn kiện với chúng tôi!"
Diệp Ninh Uyển hừ một tiếng.
"Hừ, Diệp Vĩnh Thần, anh đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ anh cảm thấy danh tiếng của nhị tiểu thư nhà họ Diệp chỉ đáng giá ba trăm nghìn? Hay là tập đoàn Diệp Thị sắp phá sản rồi?"
Diệp Vĩnh Thần tiến lên một bước, trừng mắt nhìn Diệp Ninh Uyển, vẻ mặt như muốn xông lên cắn xé cô rồi nuốt vào bụng.
"Diệp Ninh Uyển! Cô... chẳng lẽ cô muốn ba triệu?!"
Diệp Ninh Uyển lắc đầu.
Ngay khi Diệp Vĩnh Thần thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy Diệp Ninh Uyển mỉm cười ra giá trên trời.
"Ba mươi triệu."
Lần này không chỉ Diệp Vĩnh Thần, ngay cả Diệp Chấn Ninh cũng không nhịn được gầm lên:
"Cô nói gì? Diệp Ninh Uyển, cô muốn tiền đến phát điên rồi sao!"
Diệp Ninh Uyển gật đầu đồng tình.
"Đúng vậy, tôi muốn tiền đến phát điên rồi, tôi đặc biệt thích tiền, tôi muốn rất nhiều rất nhiều tiền, mỗi ngày nhìn thấy dãy số dài trên thẻ ngân hàng là tôi lại đặc biệt vui vẻ, sau khi đếm hết số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3738605/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.