"Hút thuốc trước mặt bệnh nhân, anh cũng có chút đạo đức đấy."
Nếu là người khác dám cướp đồ trên tay Lệ Mặc Xuyên, giờ phút này chắc đã bị đánh cho thủng ruột rồi. Nhưng người kia là Bùi Phượng Chi, cho dù lúc này anh ta đang ngồi trên xe lăn, yếu ớt như thể chỉ cần chọc một cái là sẽ chết, Lệ Mặc Xuyên vẫn không dám xem thường.
Anh nhún vai cười, nửa đùa nửa thật nói: "Nhưng nếu cậu có tin tức gì thì nhớ báo cho tôi ngay nhé. Tôi cũng không còn trẻ nữa, chuyện hôn sự này không thể cứ kéo dài mãi được, nếu không lỡ như nhà họ Dạ cả đời không tìm được cô công chúa nhỏ bảo bối của họ, chẳng lẽ tôi phải cả đời không kết hôn sao?"
Nếu chuyện này là của bất kỳ gia tộc nào khác, Lệ Mặc Xuyên đều có thể nghĩ cách giải quyết, cho dù đối phương là một trong tứ đại gia tộc ở Đế đô ngang hàng với nhà họ Lệ.
Nhưng nhà họ Dạ thì khác.
Vài chục năm trước trên chiến trường, ông cụ nhà họ Dạ đã đích thân cứu mạng ông nội của Lệ Mặc Xuyên.
Có thể nói, nếu năm đó không có ông cụ nhà họ Dạ thì bây giờ cũng sẽ không có nhà họ Lệ hưng thịnh như vậy, càng không có Lệ Mặc Xuyên.
Sau đó, hai ông cụ như anh em ruột, cùng nhau nương tựa lẫn nhau, bao gồm cả thế hệ sau của họ cũng vậy.
Hai nhà không chỉ là bạn bè nhiều đời, mà còn có ân tình qua nhiều thế hệ, ân oán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3738281/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.