"Đúng vậy, chính là vị hôn thê trong truyền thuyết mà tôi chỉ nghe tên chứ chưa từng gặp mặt."
Lệ Mặc Xuyên liếc nhìn Bùi Phượng Chi với vẻ mặt khó dò, nhìn thấy ý cười trêu chọc trong mắt anh ta, anh cũng không để tâm, chỉ tiếp tục giải thích.
"Mấy năm nay, người nhà họ Dạ vẫn luôn tìm kiếm cô ấy, trong nước cũng như nước ngoài, gần như đã lật tung cả thế giới. Chỉ tiếc là vẫn không tìm thấy tung tích của vị hôn thê của tôi."
Cuộc hôn nhân này là do trưởng bối hai nhà họ Dạ và họ Lệ định ra từ trước, coi như là hôn ước từ bé.
Lúc đó Lệ Mặc Xuyên còn rất nhỏ, khoảng năm sáu tuổi.
Thực ra anh đã từng bế cô công chúa nhỏ mà nhà họ Dạ vất vả lắm mới có được.
"Đứa nhỏ mềm mại, trắng trẻo, xinh xắn như búp bê sứ ấy còn chưa đầy tháng tuổi đã được tôi bế trên tay. Mắt nó vẫn chưa mở, theo bản năng mút lấy ngón tay tôi, nằm ngoan ngoãn, yên tĩnh trong lòng tôi. Lúc mới sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, trắng nõn khiến người ta yêu thích."
Lệ Mặc Xuyên vừa nói vừa chẳng quan tâm Bùi Phượng Chi có phải bệnh nhân hay không, tự mình ngậm điếu thuốc, châm lửa, hít sâu một hơi, nhả ra một vòng khói lớn, lượn lờ bay lên.
"Nhưng gần đây tôi nghe được một số tin tức, có vài manh mối về cô ấy. Hình như năm đó sau khi bị bảo mẫu trộm đi, người bảo mẫu đó đã lưu lạc đến Giang Thành. Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3738280/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.