"Diệp Nhược Hâm, dù cô có nói gì đi chăng nữa cũng không thể che giấu sự hèn hạ và bỉ ổi của cô."
"Cô chỉ đơn giản là đang ghen tị với tôi."
Diệp Nhược Hâm ngẩng đầu lên, khuôn mặt vốn chỉ có thể coi là ôn hòa giờ phút này méo mó biến dạng.
"Cô có gì đáng để tôi ghen tị chứ! Tôi đường đường là đại tiểu thư nhà họ Diệp, cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi không ai cần, đồ bỏ đi không cha không mẹ, tôi ghen tị với cô cái gì!"
Diệp Ninh Uyển cười phá lên, chế giễu nói.
"Cô xem, kỳ thực trong lòng cô rất rõ ràng, tôi là con gái nuôi của nhà họ Diệp, chưa bao giờ chiếm vị trí của cô. Những việc cô làm trước kia, chẳng qua chỉ là tìm một cái cớ cho sự ghen ghét ghê tởm của mình, để biện minh cho những hành vi của bản thân."
"Nói cho cùng, cô chẳng qua là không thể nhìn người khác sống tốt hơn mình, người khác cô không động được, liền trút hết những đau khổ mười mấy năm qua của cô lên người tôi, bản chất là bất mãn vì đã đánh mất cha mẹ ruột của mình."
Diệp Nhược Hâm không nhịn được nữa, gầm lên cắt ngang lời Diệp Ninh Uyển, hai nắm tay siết chặt, đáy mắt là nỗi sợ hãi không nói nên lời.
"Cô nói bậy, tôi không có, tôi chưa bao giờ hận ba mẹ!"
Diệp Ninh Uyển lắc đầu, thương hại và lạnh nhạt nhìn xuống Diệp Nhược Hâm đang vùng vẫy bất lực.
"Chỉ là cô không dám, cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3737730/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.