Diệp Nhược Hâm dẫn theo trợ lý xách túi lớn túi nhỏ phía sau, khi chạm mặt Diệp Ninh Uyển, nụ cười trên mặt cô ta còn chưa kịp biến mất đã đột nhiên đông cứng lại.
"Diệp Ninh Uyển! Sao cô lại về đây?"
Diệp Nhược Hâm nhìn Diệp Ninh Uyển từ trên xuống dưới với bộ dạng quần short jean, rồi lại nhìn Đường Nguyễn Nguyễn đang đi phía sau Diệp Ninh Uyển, khoanh tay, cười lạnh một tiếng.
"Diệp Ninh Uyển, nhìn cái bộ dạng nghèo kiết xác này của cô, chẳng lẽ bị nhà họ Bùi trả hàng rồi không còn chỗ nào để đi sao?"
"Một người phụ nữ dơ bẩn như cô, ngay cả tên phế vật Bùi Phượng Chi kia cũng chẳng thèm lấy cô!"
Diệp Nhược Hâm đẩy Diệp Ninh Uyển ra, đắc ý dạt dào bước vào cổng lớn nhà họ Diệp, đứng trên bậc thang cao vời vợi, vênh váo nhìn xuống Diệp Ninh Uyển.
"Chẳng lẽ cô... vừa khóc lóc van xin nhà tôi cưu mang, rồi bị mẹ tôi đuổi ra đấy à?"
Cô ta cười ha hả đầy mỉa mai, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một đại tiểu thư nhà họ Diệp tao nhã, cao quý thường ngày.
Dù sao ở đây toàn người nhà, cô ta chẳng cần phải giả vờ làm gì.
Diệp Ninh Uyển đảo mắt, liếc xéo cô ta với vẻ mặt "Cô có bị ngốc không vậy?".
"Não có vấn đề thì tìm bệnh viện mà khám, đừng có suốt ngày lượn lờ khoe khoang, không ai ngưỡng mộ cái chỉ số IQ thấp kém của cô đâu."
Diệp Nhược Hâm bị Diệp Ninh Uyển chọc tức đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3737729/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.