Diệp Ninh Uyển dìu Bùi Phượng Chi về phòng bệnh.
Cô đẩy cửa ra, bất ngờ nhìn thấy ông cụ Bùi vốn đã rời đi lại xuất hiện trong phòng bệnh.
Nghe thấy tiếng mở cửa, ông cụ Bùi đang ngồi trên ghế sofa khẽ nhướng mắt nhìn sang, thản nhiên nói:
"Về rồi à?"
Bùi Phượng Chi gật đầu, yếu ớt đáp:
"Vâng."
Diệp Ninh Uyển không nói gì, cô cúi đầu dìu Bùi Phượng Chi vào, đến khi dìu anh ngồi xuống giường bệnh, cô mới đứng bên cạnh giường, chào ông cụ Bùi:
"Ba."
Ông cụ Bùi liếc nhìn Diệp Ninh Uyển, nhìn thấy cô đầy mồ hôi, hơi thở gấp gáp, lời trách móc đến bên miệng lại chuyển thành câu hỏi:
"Sao lại ra ngoài? Cũng không đẩy xe lăn? Con xem con mệt thành ra thế nào rồi."
Diệp Ninh Uyển mỉm cười dịu dàng, chỉ nói:
"Bác sĩ nói Cửu gia nằm trên giường ba năm rồi, cơ bắp cần được rèn luyện, nên tốt nhất là có thể tự đi lại nhiều hơn, như vậy sẽ có lợi cho việc hồi phục."
Ông cụ Bùi gật đầu, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị.
"Rèn luyện là quan trọng, nhưng cũng phải lượng sức mà làm, đừng quá vất vả."
Tuy không nói rõ ràng, nhưng lời nói của ông cụ Bùi vẫn có ý trách móc Diệp Ninh Uyển, xót con trai.
Diệp Ninh Uyển không nói gì, cô hiểu lòng cha thương con của ông cụ Bùi, không đến mức vì mấy câu nói này mà cãi nhau với ông.
"Con biết..."
Diệp Ninh Uyển còn chưa nói hết câu, tay Bùi Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3737718/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.