Bùi Phượng Chi nhìn cô chăm chú, tuy giọng điệu hỏi han vẫn dịu dàng như vậy, nhưng lại mang theo sự cố chấp không cho phép kháng cự.
Dù sao cũng là người đàn ông từng cao cao tại thượng, cho dù hiện tại đã rơi xuống trần gian, nhưng trong xương cốt vẫn giữ nguyên sự uy nghiêm của kẻ bề trên.
Diệp Ninh Uyển lắc đầu, đột nhiên nói với Bùi Phượng Chi:
"Bây giờ anh có thể đi được không?"
Cô đang nói đến chân của Bùi Phượng Chi.
Sự chú ý của Bùi Phượng Chi lại tập trung vào bản thân, anh cúi đầu nhìn đôi chân dài thẳng tắp của mình, thản nhiên nói:
"Anh chỉ là ngủ quá lâu nên bị yếu cơ, chứ không phải tàn phế, bác sĩ nói đi vài bước vẫn được, em cũng là bác sĩ, chắc hẳn rõ điều này."
Diệp Ninh Uyển chớp chớp mắt, nhẹ nhàng đáp:
"Ừm."
Bùi Phượng Chi đột nhiên dồn phần lớn trọng lượng cơ thể lên người Diệp Ninh Uyển, cánh tay dài tự nhiên vòng qua eo thon của cô.
Diệp Ninh Uyển ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười yếu ớt và áy náy của Bùi Phượng Chi.
"Ra ngoài lâu quá, chân hơi đau."
Diệp Ninh Uyển vội vàng nói:
"Vậy anh ngồi nghỉ ở đây một lát, em gọi người đến giúp anh."
Bùi Phượng Chi ôm eo cô, không cho cô cơ hội rời khỏi mình, gần như áp sát vào tai cô, nói bằng giọng yếu ớt:
"Đừng gọi người đến, anh không muốn người khác nghĩ anh yếu đuối đến mức lúc nào cũng cần người giúp đỡ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3737717/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.