Giọng Giang Ứng Lân như muốn hóa thành một bàn tay vô hình xuyên qua điện thoại túm Diệp Ninh Uyển về phòng bệnh!
Nghe thấy câu này, cơn buồn ngủ của Diệp Ninh Uyển lập tức tan biến!
Cô liếc nhìn hai đứa nhỏ đang ôm nhau ngủ ngon lành ở đầu giường bên kia, vội vàng xuống giường chạy đến bệnh viện.
Trước khi rời đi, Diệp Ninh Uyển đã dặn khách sạn mang bữa sáng đến phòng lúc 9 giờ rưỡi.
Khi Diệp Ninh Uyển đến bệnh viện, cô thấy Giang Ứng Lân đang đứng ở cửa phòng bệnh, lo lắng nhìn ra ngoài.
Giang Ứng Lân sốt ruột đến mức không chịu được, trừng mắt nhìn Diệp Ninh Uyển, trách móc.
"Sao giờ cô mới đến?"
Diệp Ninh Uyển cười an ủi anh ta, đi vòng qua anh ta đến trước cửa phòng bệnh, gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Ông cụ Bùi nghe thấy tiếng gõ cửa quay đầu lại, liếc nhìn Diệp Ninh Uyển, ánh mắt già nua đục ngầu lóe lên tia dò xét.
"Cô đi đâu vậy? Cô còn nhớ lúc tôi đi đã dặn cô chăm sóc Phượng Chi cho tốt không! Lời tôi nói cô đều vứt hết ra sau đầu rồi sao!"
Ông cụ Bùi sa sầm mặt, giọng điệu cực kỳ khó chịu, lời trách mắng cứ thế thốt ra.
"Diệp Ninh Uyển, cô..."
Ông cụ Bùi còn chưa nói xong, giọng nói của Bùi Phượng Chi đã đột ngột cắt ngang lời ông.
"Bữa sáng của anh đâu? Anh đói rồi."
Diệp Ninh Uyển lập tức phản ứng lại, đi đến bên giường bệnh, đặt hộp giữ nhiệt trong tay lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3737700/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.