Diệp Ninh Uyển xoa đầu nhỏ của Tiểu Tinh Tinh, mơ màng nói.
"Ngủ đi, mami buồn ngủ rồi."
Tiểu Tinh Tinh uỷ khuất.
"Nhưng con muốn nói chuyện, không muốn ngủ."
Diệp Ninh Uyển ngáp một cái, vỗ vào
Diệp Ninh Uyển ngáp một cái, vỗ vào m.ô.n.g nhỏ của bé một cái.
"Không được nói chuyện nữa, ngủ đi!"
Tiểu Tinh Tinh ồ một tiếng, ngoan ngoãn không quậy nữa.
Không bao lâu sau, hơi thở của Diệp Ninh Uyển dần dần trở nên đều đặn, chìm vào giấc ngủ say nồng.
Tiểu Tinh Tinh cẩn thận mở một mắt ra, len lén nhìn Diệp Ninh Uyển, một lúc lâu sau mới lại gần, khẽ gọi.
"Mami?"
Diệp Ninh Uyển không có động tĩnh gì.
Tiểu Tinh Tinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bò dậy khỏi giường, lại gần lay lay Diệp Cảnh Dực.
"Dực Dực, dậy thôi!"
Diệp Cảnh Dực cũng chưa ngủ, Tiểu Tinh Tinh chỉ lay một cái, cậu bé đã ngồi dậy, đôi mắt đen láy trong đêm tối đặc biệt tỉnh táo.
Tiểu Tinh Tinh cười, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào người bé, càng khiến bé thêm đáng yêu.
"Chúng ta tiếp tục chứ?"
Diệp Cảnh Dực và Tiểu Tinh Tinh ôm laptop, lén lút chuồn vào nhà vệ sinh, mở máy tính ra định tiếp tục tìm kiếm tung tích của người đàn ông đã gọi điện thoại cho Diệp Ninh Uyển.
Nhưng lần này, dù Diệp Cảnh Dực có cố gắng thế nào cũng không thể phá vỡ bức tường lửa đã được Bùi Phượng Chi gia cố.
Cuối cùng, Tiểu Tinh Tinh cũng buồn ngủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3737699/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.