Bảo mẫu Vương hét lên một tiếng thảm thiết, lưng đập mạnh vào tường, nằm sấp trên sàn lăn lộn không ngừng, kêu la oai oái.
"Ôi chao, tôi c.h.ế.t mất! Có ai không, cứu mạng với, g.i.ế.c người rồi! Mau tới đây!"
Cô ta vừa lăn lộn vừa kêu la thảm thiết trên sàn.
Diệp Ninh Uyển quay đầu liếc nhìn Diệp Cảnh Dực.
"Hai con vào phòng trước đi, không được mở cửa!"
Diệp Cảnh Dực không nói gì, kéo Tiểu Tinh Tinh vào phòng.
Tiểu Tinh Tinh hoàn toàn ngơ ngác, cứ để Diệp Cảnh Dực kéo đi đâu thì đi đó.
Rầm!
Mãi đến khi cánh cửa phòng khách sạn đóng sầm lại, Diệp Ninh Uyển mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Còn bảo mẫu Vương dưới đất vẫn đang lăn lộn, khóc lóc om sòm, tiếng la hét chói tai thu hút khách ở những phòng khác thò đầu ra xem, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này trên hành lang, họ lại nhanh chóng rụt đầu vào, chỉ hé cửa một khe hở, tò mò mà thận trọng quan sát tình hình trên hành lang.
Diệp Ninh Uyển khịt mũi coi thường, không hề để ý đến người phụ nữ đang lăn lộn dưới đất, cúi đầu gọi một cuộc điện thoại.
Không lâu sau khi cuộc gọi được kết nối, quản lý khách sạn đã vội vàng dẫn theo bảo vệ chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông ta lập tức cúi đầu chào Diệp Ninh Uyển, áy náy nói.
"Diệp tiểu thư, thật sự xin lỗi cô, tôi sẽ xử lý tình huống này ngay lập tức."
Diệp Ninh Uyển khẽ gật đầu, mím môi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3737695/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.