Tiếng khóc thảm thiết của người phụ nữ vang lên trong hành lang vắng lặng, tiếng vọng truyền đi rất xa.
"Cô Diệp, tôi thật sự thật sự không thể mất công việc này!"
"Mỗi tháng tôi đều phải gửi tiền về nhà, tôi có hai anh trai, ba chị gái của tôi đều lấy chồng từ sớm, chỉ có tôi vất vả lắm mới học xong cấp ba, chạy đến Giang Thành làm việc! Nếu tôi không thể gửi tiền cho họ hàng tháng, họ sẽ giống như đối với mấy chị gái tôi, gả tôi cho một lão già để lấy tiền sính lễ!"
"Cô Diệp, cô cũng là phụ nữ, cô chắc chắn có thể hiểu cho tôi, đúng không?! Cô là một người phụ nữ thành đạt trong sự nghiệp, tôi cũng hy vọng mình có một ngày có thể giống như cô, mua nhà định cư ở thành phố lớn, rời xa cái nhà đó!"
"Cô là người tốt bụng, xin cô hãy cho tôi thêm một cơ hội, cô đây là đang cứu mạng tôi..."
Bảo mẫu Vương nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Ninh Uyển, nước mắt giàn giụa, khóc đến mức xấu xí.
Cô ta khóc lóc thảm thiết, mỗi lời nói ra đều khiến người ta đồng cảm mạnh mẽ.
Nếu đổi lại là người khác, e rằng lúc này đã đồng ý với yêu cầu của cô ta, không thể nào nhẫn tâm từ chối nữa.
Bảo mẫu Vương ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Diệp Ninh Uyển, không dám tin Diệp Ninh Uyển lại nói ra những lời như vậy.
Diệp Ninh Uyển không thèm nhìn cô ta thêm một cái nào nữa, mở cửa phòng, một tay dắt một đứa con trai, định vào phòng.
Đúng lúc này, bảo mẫu Vương đột nhiên lao tới như hổ đói vồ mồi, túm lấy Tiểu Tinh Tinh vừa nói đỡ cho cô ta.
"Cậu chủ nhỏ, xin cậu hãy nói giúp dì với mẹ cậu, giúp dì một chút được không? Cuộc sống của dì rất khó khăn, nhất định không thể mất công việc này!"
Móng tay bảo mẫu Vương rất dài, cô ta dùng sức nắm lấy cánh tay Tiểu Tinh Tinh, móng tay cắm sâu vào làn da non nớt của bé.
Tiểu Tinh Tinh đau đớn kêu lên một tiếng, muốn vùng vẫy nhưng lại bị nắm chặt hơn.
Bé vừa khóc vừa kêu lên thảm thiết.
"Dì buông con ra, đau quá!"
Nhưng bảo mẫu Vương hoàn toàn không quan tâm, chỉ lo đưa khuôn mặt đẫm nước mắt áp sát vào mặt Tiểu Tinh Tinh.
Tiểu Tinh Tinh sợ hãi hét lên càng thảm thiết hơn.
Gần như cùng lúc đó, Diệp Ninh Uyển xông tới.
Nhưng Diệp Cảnh Dực đứng bên cạnh Tiểu Tinh Tinh lại nhanh hơn một bước.
Chỉ thấy Diệp Cảnh Dực dùng một chưởng, đánh mạnh vào cổ tay bảo mẫu Vương đang nắm lấy Tiểu Tinh Tinh, thuận thế túm lấy cổ áo sau của Tiểu Tinh Tinh, kéo bé ra sau lưng mình.
Tiểu Tinh Tinh khóc rất thảm thiết, ôm lấy Diệp Cảnh Dực từ phía sau, úp mặt vào lưng Diệp Cảnh Dực nức nở.
"Anh ơi!"
Bảo mẫu Vương dường như còn muốn xông tới, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Diệp Ninh Uyển tung một cú đá vào n.g.ự.c bảo mẫu Vương, đá cô ta văng ra xa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]