Bùi Phượng Chi tóc đen xõa dài, nằm yếu ớt trên giường, dung mạo gần như hoàn mỹ, đôi mắt phượng vốn sắc bén cũng trở nên ôn hòa vì bệnh tật, khuy áo ngủ hơi mở để lộ ra xương quai xanh trắng nõn.
Anh còn dùng giọng điệu như vậy, nói ra những lời mờ ám không rõ ràng.
Diệp Ninh Uyển nuốt nước bọt, bỗng nhiên cảm thấy một dòng m.á.u nóng xộc lên mũi.
"Chết tiệt!"
Cô lập tức ngẩng đầu lên, vội vàng rút mấy tờ khăn giấy nhét vào lỗ mũi.
Bùi Phượng Chi dựa vào giường vẫn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như tơ, khẽ cau mày, quan tâm hỏi.
"Uyển Uyển, em sao vậy? Anh gọi bác sĩ cho em nhé."
Vừa nói anh vừa đưa tay định bấm chuông, Diệp Ninh Uyển nhanh tay lẹ mắt nắm lấy tay anh.
Cô hơi ngẩng đầu, lỗ mũi nhét đầy khăn giấy, ồm ồm nói với Bùi Phượng Chi.
"Không, không cần! Em vừa va phải nên mới chảy m.á.u cam, không cần làm lớn chuyện vậy đâu, nhét giấy vào là được rồi."
Bùi Phượng Chi dường như vẫn còn lo lắng, dịch người vào trong giường, vỗ vỗ chỗ trống nhường ra.
"Vậy em lên đây nằm một lát đi."
Diệp Ninh Uyển nhìn chiếc giường bệnh chật hẹp, im lặng một hồi.
Giường bệnh trong bệnh viện đều theo tiêu chuẩn chung là 1,2 mét, Bùi Phượng Chi tuy làm người thực vật mấy năm, nhưng dù sao cũng là người đàn ông cao hơn 1m90, cho dù có nhường một nửa chỗ, nếu cô thật sự nằm lên đó, cũng sẽ phải dính sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3736613/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.