Vệ sĩ bị Giang Ứng Lân nắm tai, kêu oai oái, miệng thì cầu xin tha thứ, trong lòng lại âm thầm khinh bỉ.
Cô vợ chưa cưới của Giang Ứng Lân kia, căn bản chỉ là vật trang trí, có hay không cũng chẳng khác gì nhau.
Còn về những cô bạn gái của Giang Ứng Lân, hừ, anh ta đã bao giờ thật lòng chưa?
...
Diệp Ninh Uyển dìu Bùi Phượng Chi về phòng bệnh.
Mãi đến khi Bùi Phượng Chi nằm lại trên giường bệnh, cả phòng bệnh chìm vào im lặng, Diệp Ninh Uyển mới nhận ra có gì đó không đúng.
Thật sự là quá yên tĩnh.
Những người trong phòng bệnh đều biến mất, ngay cả trợ lý Trương Lâm vẫn luôn túc trực ở đây cũng không biết đã rời đi từ lúc nào.
Diệp Ninh Uyển có chút bất an, cười hỏi Bùi Phượng Chi.
"Anh ngủ thêm một lát đi, em về hầm canh cho anh, để Trương Lâm và Giang Ứng Lân ở bệnh viện với anh, chiều em mang cơm đến cho anh."
Cô vừa nói vừa dần dần rời khỏi giường bệnh.
Bùi Phượng Chi lại đột nhiên nắm lấy tay cô, đôi mắt phượng đen láy sâu thẳm mang theo chút yếu đuối không nên có ở thân phận của anh, khẽ nói.
"Nhưng lão gia bảo em chăm sóc anh cho tốt, Y Tiên cũng nói sau này em sẽ chăm sóc anh, em định cứ thế bỏ đi sao?"
Giọng anh dịu dàng như vậy, dường như chưa bao giờ ép buộc ai, nhưng chính sự mềm mỏng này lại khiến Diệp Ninh Uyển vốn cứng rắn không nỡ từ chối.
Cô do dự một lúc, rồi mới ngồi lại bên giường Bùi Phượng Chi, gỡ tay anh đang nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ra một cách không tự nhiên.
Bùi Phượng Chi không nói gì, từ từ thu tay về, chỉ nghiêng đầu nhìn Diệp Ninh Uyển.
Diệp Ninh Uyển luôn cảm thấy ánh mắt của Bùi Phượng Chi như có ma lực kỳ lạ, có thể xuyên qua lớp vỏ bọc bên ngoài mà nhìn thấu tâm hồn cô.
Thậm chí, cô mơ hồ cảm thấy, liệu anh có phải đã phát hiện ra mình chính là Y Tiên rồi không.
Cô bồn chồn nhúc nhích, cuối cùng không nhịn được nữa đưa tay che mắt Bùi Phượng Chi, có chút luống cuống nói nhanh.
"Không phải anh nói đau đầu sao? Mau ngủ đi, cứ nhìn em làm gì!"
Bùi Phượng Chi mỉm cười nắm lấy tay Diệp Ninh Uyển đang che mắt mình, nhẹ nhàng kéo xuống.
Anh không trả lời câu hỏi của Diệp Ninh Uyển, mà nói.
"Anh muốn tắm."
Diệp Ninh Uyển không ngờ Bùi Phượng Chi lại đột nhiên nói vậy, ngây người.
"Hả?"
Bùi Phượng Chi thở dài, giọng nói có chút khó xử.
"Anh luôn phải tắm trước khi ngủ, nếu không sẽ không ngủ được, nhưng mà..."
Anh giơ bàn tay vừa phẫu thuật lên, lắc lắc trước mặt Diệp Ninh Uyển.
"Nhưng bây giờ anh không tiện lắm, nên em có thể... giúp anh được không?"
Diệp Ninh Uyển cảm thấy đầu óc mình như bị chập mạch, trong đầu trống rỗng, biến thành một mớ hỗn độn.
"Hả?"
Thấy phản ứng của Diệp Ninh Uyển, Bùi Phượng Chi buồn bã nói.
"Uyển Uyển, em không muốn giúp anh sao?"
Diệp Ninh Uyển cắn răng.
Đây là vấn đề có muốn hay không sao?
Trong lòng cô điên cuồng gào thét, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ chút khó chịu nào, ngược lại còn tỏ ra đáng thương hết mức.
"Nhưng mà, em chưa bao giờ chăm sóc ai, em sợ mình làm không tốt sẽ khiến anh bị thương, lão gia vốn đã có ý kiến với em vì quá khứ của em rồi, nếu biết em không chăm sóc anh tốt khiến anh bị thương, lỡ đâu lại đuổi em ra khỏi nhà họ Bùi thì sao?"
Bùi Phượng Chi im lặng nhìn Diệp Ninh Uyển diễn trò.
Anh đưa tay ra, dịu dàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp sắc sảo của Diệp Ninh Uyển, khẽ nói.
"Nhưng cơ thể anh chỉ có mình Uyển Uyển nhìn thấy thôi, anh cũng chỉ muốn một mình em nhìn, người khác không được chạm vào."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]