Bùi Phượng Chi nhìn bộ dạng đáng thương của cô, khẽ cười nhạo một tiếng, không nói tin, cũng không nói không tin.
"Bây giờ gọi là chồng, không gọi là Cửu gia nữa?"
Diệp Ninh Uyển nghẹn lời, cô giống như một con thú nhỏ, ngoan ngoãn đến bên chân Bùi Phượng Chi, ngẩng đầu, nhìn anh bằng ánh mắt chân thành.
"Em chỉ là cảm thấy gọi chồng thân mật hơn một chút. Chúng ta không phải là vợ chồng sao?"
Tất cả mọi người đều cho rằng Bùi Phượng Chi dù có tỉnh lại từ trạng thái người thực vật cũng chỉ là một kẻ tàn phế vô dụng, chỉ có Diệp Ninh Uyển biết rõ, người đàn ông này rất nguy hiểm.
Là loại nguy hiểm mà cô không thể đắc tội.
Ngón tay thon dài đẹp mắt của Bùi Phượng Chi kẹp lấy cằm Diệp Ninh Uyển, nhẹ nhàng nâng lên, đôi mắt đen sâu thẳm dịu dàng kia phản chiếu hình ảnh cô đáng thương tội nghiệp.
Rõ ràng như rất yêu thương, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh đến vậy.
"Vậy em cởi quần áo ra."
"Hả?"
Vẻ mặt Diệp Ninh Uyển lập tức cứng đờ, cô thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm, không thể tin được hỏi lại một câu.
"Anh... anh nói gì cơ?"
Bùi Phượng Chi đương nhiên không lặp lại lời vừa rồi, anh chỉ nhìn Diệp Ninh Uyển với vẻ mặt nửa cười nửa không, dịu dàng nói.
"Chúng ta không phải vợ chồng sao?"
Diệp Ninh Uyển nuốt nước bọt, trong nháy mắt có cảm giác tiến thoái lưỡng nan.
Giữa nhân phẩm và mạng sống, cô nên chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3736582/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.