Hiền Nhân còn đang tính trả lời tin nhắn thì có điện thoại gọi tới.
"Alo tao nghe.'' Hiền Nhân không chần chờ mà bắt máy luôn.
"Mày có ổn... À không, mai thứ bảy mày rảnh không?" Đầu dây bên kia là Tường Phú.
"Hả... ờ tao rảnh.'' Hiền Nhân suy nghĩ một lát rồi trả lời.
Cậu không đợi mà ngỏ ý luôn với Hiền Nhân, "Vậy mai tụi mình ra ngoài chơi nha? Được không?''
Tụi mình?! Ra ngoài chơi?!
Hiền Nhân có nghe lầm không vậy. Cô bên này ngơ ra rồi phản xạ theo vô thức qua điện thoại, "Hả...?"
"Không... không được hả.'' Tường Phú ngập ngừng hỏi lại cô.
"Cũng đượ... được nhưng mà tụi mình là tao với... ừm mày hả.'' Hiền Nhân ngại đến mức nói không tròn vành rõ chữ nữa.
"Tao với mày với bốn đứa kia?''
Hiền Nhân thở dài, "À hiểu rồi. Ok tụi mày nhắn tao địa chỉ đi rồi mai gặp.''
Hiền Nhân ngắt máy rồi nằm dài ra giường, ''Tường Phú ơi là Tường Phú, bạn làm mình tưởng bở rồi. Aissss'' cô nằm sấp người lại rồi vẫy chân đập đập lên giường.
Tin nhắn trong nhóm bắt đầu ting ting, cái tụi này công nhận nhanh thật. Đề xuất quá trời ý kiến ngày mai nên đi đâu, Hiền Nhân đọc thôi chứ chưa trả lời.
Với tay lấy remote bật Youtube trên TV lên nằm nghe nhạc thư giãn, lâu lắm rồi mới có cảm giác tận hưởng như vậy.
Còn về cái bài thi kia thì thôi cũng tạm ổn, chưa tới mức phải khóc bù lu bù loa đâu.
Điện thoại kêu liên tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-sua-nau-thanh-tinh-yeu/3553531/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.