Đợi chờ mòn mỏi hai ngày liền luôn mà người ta vẫn không đồng ý kết bạn với Hiền Nhân làm con nhỏ buồn đủ hai ngày.
Tại sao? Tại sao? Tại sao? Hàng vạn câu hỏi tại sao thằng kia không đồng ý kết bạn trong đầu Hiền Nhân.
Ghét quá đi!
Tối đó Hiền Nhân với Trung Quân ra sân bay để đón mẹ.
Hơn mười giờ rồi mà vẫn chưa thấy, hai anh em ngồi chờ meo mốc được cả tiếng rồi, biết vậy chẳng ra sớm làm gì.
"Em đi rửa mặt nha, em buồn ngủ quá'' Hiền Nhân vừa đứng dậy dụi mắt vừa nói.
Trung Quân đang ngồi bấm điện thoại nên cũng không để ý lắm, chỉ gật đầu một cái như đã nghe.
Hiền Nhân nhìn theo sơ đồ của sân bay rồi đi tới WC, phải dụi mắt thêm mấy cái cho tỉnh hẳn thì cô mới biết mình không nhìn lộn.
Cái dáng của tên Lâm Tường Phú kia không lẫn đi đâu được.
Làm như có tâm linh tương thông hay sao mà Hiền Nhân vừa tính gọi Tường Phú đã ngẩng mặt lên đối diện với Hiền Nhân.
Mặt cậu cũng hơi ngạc nhiên, định hình chắc cỡ 5 giây thì tiến gần lại chỗ Hiền Nhân.
"Sao mày ở đây?"
''...Tao đi rửa mặt''
Tường Phú "... "
Mắt đối mắt không biết nói gì tiếp, song Tường Phú lại cười nhếch môi châm chọc.
"Đi rửa mặt thôi phải ra tận nhà vệ sinh sân bay hả"
"Khồng! Mày điên à. Tao đón mẹ từ Hà Nội về.''
"Á chị Nhân nè, sao chị ở đây vậy?'' Bé Vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-sua-nau-thanh-tinh-yeu/3553519/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.