"Ôi em gái nhỏ bé xinh đẹp dễ thương nhất trần đời của mình, sáng giờ mày hắt xì hơn chục lần rồi đó.'' Hà Nhi đang ngồi nói chuyện thì lại nghe tiếng Hiền Nhân hắt xì lần nữa. Đếm tổng cộng sáng giờ nhỏ này hắt xì không biết bao nhiêu lần rồi.
"Ừ chắc hôm qua tao dính mưa nên cảm.'' Hiền Nhân lấy giấy ra lau mũi tiếp.
"Èo uống thuốc chưa, đừng lây bệnh cho tao nha, sắp tết rồi không muốn bị nhốt ở nhà dưỡng bệnh đâu.'' Hà Nhi lấy tay che nửa mặt, làm bộ xích ghế lên né Hiền Nhân ra.
"Quay lên mày" cô đuổi Hà Nhi không thương tiếc, lại tiếp tục lấy giấy ra hì thêm mấy cái.
"Mày uống thuốc chưa." Lần này là tới Tường Phú hỏi.
"Sợ tao lây cho mày luôn hay gì, sợ thì xích ghế ra kia chút đi." Hiền Nhân cũng tự kéo ghế của mình vô sát vách tường, né xa Tường Phú.
"Chưa uống hả?''
"Cảm vặt thôi nên để tự hết. Tao ghét thuốc lắm.''
Hiền Nhân ghét cay ghét đắng mấy viên thuốc. Có nằm dài trên giường không nhúc nhích nổi cũng nhất quyết không đụng tới viên thuốc. Thà là chịu đau để bác sĩ chích thuốc vào người.
Đầu hơi nặng nên Hiền Nhân nằm xuống bàn nhắm mắt để đó. Tính đâu tầm năm mười phút sắp ngủ luôn rồi thì bàn lại vang lên tiếng cộc cộc chói tai làm cô phải ngồi dậy cau có.
"Nè uống đi. Lấy dưới phòng y tế đó." Tường Phú chìa tay đưa ra một vĩ thuốc màu xanh.
"Thôi tao không cần thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-sua-nau-thanh-tinh-yeu/3553512/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.