Một buổi tối đẹp trời, đèn đường sáng rực.
Nguyên Tiêu nhìn Khưu Chương mở cửa chiếc xe thể thao, thầm than thở trong lòng. Khưu Chương là con nhà có tiền, người khác không biết nhưng cô đã sớm được lĩnh giáo. Tuy nhiên thói ăn chơi trác táng không mảy may xuất hiện trong cuộc sống của cậu, một chàng trai ưu tú như thế khiến cô không sao kìm được cảm giác tự ti.
Đến tận cửa phòng triển lãm, Nguyên Tiêu vẫn đau khổ suy nghĩ vấn đề này.
Nhưng mà... kẻ có tiền là có thể xông thẳng vào triển lãm tranh TOKS, lôi kéo tay cô, thái độ lãnh đạm, xa cách bước thẳng vào phòng nghỉ sao? Cô gái nhỏ đầu đầy nghi vấn, áy náy nhìn nhân viên bên cạnh. Khưu Chương đẩy một cái cửa gỗ Trầm, trước mắt họ là thứ ánh sáng màu da cam dịu dàng, căn phòng tranh cổ kính nhất thời khiến Nguyên Tiêu cảm thấy mình đang lạc vào một không gian khác.
"Cậu chắc chắn chúng ta sẽ không bị đuổi ra chứ?" Trong lòng Nguyên Tiêu sợ hãi bất an, kéo kéo góc áo chàng trai đi cùng, thật kì lạ, dường như đứng đằng sau cậu ấy, tất cả nỗi bất an đều bình ổn cả.
"Cậu cảm thấy thế nào?" Chàng trai liếc cô, cứ như thể cô đã hỏi đến một vấn đề vô cùng ngu xuẩn.
Cô lắc đầu, Khưu Chương cậu đâm đầu vào đậu phụ chết đi! Vấn đề cao thâm như thế, cô nào biết đáp án.
Trong phòng nghỉ chỉ có hai người họ. Khung cảnh mờ ảo, căn phòng bố cục đơn giản, ánh đèn màu cam ấm áp rọi xuống, cảnh trí như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nguoc-thoi-gian-321/183835/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.