Những ngày Tư Vân nằm trên giường bệnh, Mạc Hàn lúc nào cũng kè kè không rời nửa bước.
Đường Đường được các bác sĩ chăm sóc rất tốt nên khôi phục khá nhanh.
Cũng giống như bố nó, suốt ngày kè kè bên cạnh giường bệnh của Tư Vân.
Thậm chí, đêm còn lén lút bò lên giường bệnh của mẹ mà ôm mẹ ngủ.
Chỉ hại Mạc Hàn canh chừng cả đêm để cái ông tướng đấy không kinh động đến cô.
Sang ngày thứ 3, cuối cùng Tư Vân đã tỉnh lại.
Cô từ từ mở mắt, người đầu tiên trông thấy chính là Đường Đường.
Thằng bé nhìn thấy cô thì vui lắm, lập tức lay nhẹ tay của cô.
- Mẹ tỉnh rồi sao? Mẹ ngủ lâu làm Đường Đường lo quá.
- Đường Đường...
Tư Vân xúc động, cố gắng ngồi dậy, sau đó ôm lấy thằng bé vào lòng.
Con trai yêu quý của cô không có bị sao cả.
- Đường Đường, con có sao không? Có vội đau chỗ nào không? Bảo bối của mẹ phải chịu khổ rồi.
Thấy mẹ lo lắng cho mình như thế, Đường Đường rất hiểu chuyện mà vỗ nhẹ vào lưng mẹ an ủi.
- Mẹ à, Đường Đường không sao đâu.
Mẹ đừng lo lắng.
Mẹ phải mau khoẻ lại đấy.
- Đúng là cục cưng của mẹ.
Tư Vân vui mừng tặng cho thằng bé một nụ hôn vào bên má.
Đường Đường thích lắm, vùi đầu vào lòng cô làm nũng.
Đến giờ Tư Vân vẫn không thể tin được là bản thân lại có thể sinh ra 1 tiểu bảo bối đáng yêu như vậy.
Càng nhìn càng thấy dễ thương.
Chỉ muốn ngày ngày ôm Đường Đường trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-mac-gia-chu-lai-den/3997310/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.