Chương trước
Chương sau
Tống Ngọc Thư thẫn thờ đi trong bão người, cô đi mà không quan tâm đến việc mình đang đi giữa lòng đường đầy xe cộ, xung quanh vì để tránh né cô mà những chiếc xe bóp còi inh ỏi nhưng hoàn toàn không làm Tống Ngọc Thư tỉnh táo trở lại, bọn họ cũng không muốn vô tình trở thành kẻ giết người nên chỉ đành cố đánh xe tránh xa cô, vì sự ngơ ngác của người phụ nữ mà giao thông cũng gặp không ít vấn đề vốn đang bình thường lại trở nên kẹt xe, Tống Ngọc Thư không hề cảm nhận được nguy hiểm xung quanh cô cứ đi lại cứ đi hết làn đường này lại vô thức rẽ sang làn đường khác, vì qua đường đột ngột một chiếc xe không kịp phản ứng liền tông vào cô khiến Tống Ngọc Thư lăn quay ra đường, cũng may chiếc xe chạy với tốc độ chậm nên chỉ khiến cô chảy xước vài đờng trên cánh tay và một bên má lúc ngã xuống Tống Ngọc Thư mới lấy lại ý thức cô cảm nhận rõ cơn đau nhức trên người khi được chủ xe đi đến hỏi han cô cũng không trách móc gì ngược lại còn mỉm cười vì biết rõ đây là lỗi của bản thân.

“ Cô không sao chứ?, tôi đưa cô đến bệnh viện được không? “

“ Không cần, tôi không sao, chỉ là vết thương nhỏ “, Tống Ngọc Thư tuy cười nhưng ánh mắt không giấu nỗi sự đượm buồn điều này lại khiến người chủ xe kia vô cùng thấy có lỗi nhưng anh ta đâu biết cô không phải buồn vì bị xe anh ta tông phải.

Tống Ngọc Thư dần lấy lại sự tỉnh táo tự ôm lấy vết thương qua loa chùi đi vết máu rồi rời đi, không biết bản thân đi đến bao lâu đến khi ngẩng đầu thì trời đã bao dần bóng tối, cũng cảm nhận được cơn đói thôi thúc nhưng lúc rời đi không mang theo tiền hay thứ gì có giá trị, cô đường đường là có nhà có xe vậy mà bây giờ không khác gì một lẻ lang thang đầu đường xó chợ, chỉ vì cô không muốn quay về cô biết rõ Lâm Bách Tuế sẽ dễ dàng tìm ra địa chỉ nhà cô đầu tiên ếu trở về đó chẳng khác nào lại cho anh cơ hội bắt cô lần nữa,..ngồi ở chiếc ghế đá trước mặt là cảnh đêm bên bờ sông một nơi thường ngày đông đúc nhộn nhịp nhưng hôm nay cô ngồi ở đây xung quanh lại chỉ có lắc rắc vào ba đôi nhân tình đang hạnh phúc với nhau chỉ có mỗi Tống Ngọc Thư cô đơn siết lấy cơ thể mình vì lạnh.

“ Cô ngồi một mình sao?, vậy uống cùng tôi một chút không? “, giọng đàn ông nhẹ nhàng vang lên ngay tai.

Tống Ngọc Thư không một phản ứng bất ngờ quay nhanh sang ngay bên trái mình, người đàn ông tuấn tú làn da nâu vàng mật ong hoàn toàn không phải đen bóng như những người đàn ông nơi đây, hơn nữa cũng rất đẹp trai nhìn kỹ còn có nét lại châu Âu. Tống Ngọc Thư ngơ ra bộ não cô nhìn người đàn ông nét mặt ngọt ngào trước mắt mà đình trệ vài giây, nhận ra mình đã phản ứng thái quá liềnquay đầu né đi, cô cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “ Anh muốn làm quen sao?, đây là bia hả? “

Tống Ngọc Thư giật lấy một chai bia trên tay người đàn ông cô dứt câu liền húp một ngụm lớn, nếu là bia thì cô không sợ dù sao cô cũng là một người có đô cao, cô chỉ không thích uống rượu chứ là bia thì uống bao nhiêu cũng uống, với một tâ trạng thế này cô cũng không suy nghĩ nhiều mà tự nhiên nhận lời.

Người đàn ông thấy cô như vậy cũng trở nên thả lỏng hơn, không khách sáo nữa mà cụng chai với cô, chỉ chưa tới mười giây Tống Ngọc Thư đã nốc hết một chai bia, hai con người xa lạ chỉ vậy mà bây giờ lại trở nên thân thiết lạ thường, người đàn ông nhìn cô ánh mắt lại có phần đồng cảm, còn thay đổi trở nên mềm mại hơn.

“ Anh tên là gì? "

Tống Ngọc Thư nuốt một ngụm lớn rồi quay sang nhìn thẳng vào mắt người đàn ông khiến anh ta hẫng đi một nhịp, ánh mắt cô tròn xòe óng ánh nước, cùng vẻ đẹp thanh tú ẩn sự quyến rũ làn da trắng buốt đến phát sáng trong bầu trời đêm, anh ta đã hoàn toàn mê mẩn bởi sự xinh đẹp của cô rồi.

Bàn tay to lớn không kiềm được mà vuốt lất gương mặt cô, sự lưu luyến không muốn rời ra: “ David, còn em tên là gì? “

Tống Ngọc Thư trầm tư hồi lâu cô không biết mình nên trả lời câu hỏi này thế nào, cũng không biết nên dùng cái tên nào là thân phận của cô hay là danh y hiện tại của cô nhưng rồi vẫn chọn không muốn nhắc lại quá khứ, cái tên Tống Ngọc Thư này của cô có liên quan mật thiết đến Lâm Bách Tuế mà cô thì không muốn dính dàn gì đến anh nữa.



“ Em là Sarah, anh đẹp trai à, anh đã có người yêu chưa? “

Tống Ngọc Thư chớp mắt đã uống đến chai thứ năm, cô đã dần cảm giác được sự lơ lửng trong đầu mình nhưng vẫn có thể ý thức được xung quanh, cô nhất quyết dùng bia để đanh tan sự buồn bã trong lòng rồi bắt đầu gỡ bỏ khoảng cách với người đàn ông bên cạnh, từ đó hai người trở nên thân thiết mà trò chuyện với nhau từ chuyện riêng tư đến chuyện công việc. David cũng đang độc thân hơn nữa còn là ông chủ của một công ty công nghệ lớn nất thành phố, anh lớn hơn cô tầm ba tuổi chưa từng yêu đương cũng chưa từng rung động với ai nhưng chính giây phút này anh đã biết được cảm giác rung động trước một người là thế nào, hết chuyện để hỏi anh, Tống Ngọc Thư cũng quay người taaoj trung uống bia của mình.

David lần nữa vuốt tóc cô: “ Sarah, em đã yêu ai chưa? “

“Có, tôi đã yêu một người đàn ông, rất rất yêu “

Tống Ngọc Thư gật đầu thật nhanh, khi nói đến người cô yêu còn cười tươi rạng rỡ từ lúc hai người bắt đầu ngồi với nhau bây giờ anh mới nhìn thấy cô cười, nụ cười làm vẻ đẹp người phụ nữ tăng vọt đến mức nữ thần, thật sự giống như đang âm tầm quyến rũ anh.

Nhìn thấy cô mang tất cả niền vui sướng cùng hạnh phúc khi nhắc đến người đàn ông cô yêu khiến David liền nhói lòng, anh cảm nhận sự khó chịu bức bối trong tim, có vẻ anh đã thật sự thích người phụ nữ này.

Tống Ngọc Thư nhìn người đàn ông đang rũ mặt bên cạnh cô không chút quan tâm mà tâm trí chỉ nghĩ đến người đàn ông nào đó trong tim cô, rồi đau khổ từng lời thốt ra

“ Nhưng...anh ấy kết hôn rồi,... anh ấy không yêu tôi “

Dứt câu một nốc mạnh nửa chai bia còn lại rồi nhanh tay mở nắp thêm một chai, chưa đầy năm giây dã uống hết rồi lại mở thêm một chia khác cứ thế uống đến khi mọi thứ trước mắt trở nên méo mó, mông lung, cô ôm chặt đầu mình lúc thì khóc nức nở lúc lại cười khúc khích, rồi lằng lặng đứng dậy rời đi.

David cũng chạy theo còn nhẹ nhàng nâng đỡ cô nhưng hai người cứ đi như vậy mà không biết đích đến là nơi nào cũng không biết nhà cô ở đâu càng không thể tùy tiện đưa cô về nhà mình, David nhìn người phụ nữ đã say đến bí tỉ đến đi cũng ngả nghiêng ngả ngửa cũng không có gan bỏ mặt cô, anh hiểu rõ nơi này về đêm sẽ nguy hiểm thế nào dù không quen không biết cũng không thể để cô một mình ở một nơi hẻo lánh thế này.

Tống Ngọc Thư đang đi đột nhiên ngồi khụy xuống nôn mửa, ho khan, cô mệt mỏi dựa đầu vào vai David, anh ôm chặt lấy cô mà đau lòng nhìn gương mặt người phụ nữ anh không tiết chế được cảm xúc đã tiến đến hôn nhẹ lên bờ môi đỏ của Tống Ngọc Thư nhưng khi môi anh chạm phải môi cô một lực mạnh từ phia sau gáy nâng bổng David lên rồi giáng anh xuống nền đất khiến người đàn ông đầu óc choáng váng còn chảy máu.

“ Tống Ngọc Thư em dám để người đàn ông khác hôn em sao? “
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.