Mùi thuốc sát trùng tràn ngập khắp hành lang, trong phòng khám, bác sĩ trực ban đang cúi đầu viết bệnh án. Bên ngoài cửa sổ, trời dần tối, Trì Niệm còn lo lắng hơn cả người bị thương, cậu cẩn thận quan sát sắc mặt của bác sĩ.
"... Bác sĩ, có nghiêm trọng không ạ?"
"Không có vấn đề gì lớn." Bác sĩ nói, đẩy bệnh án về phía trước.
Trì Niệm cầm lấy bệnh án, nhìn dòng chữ "Gãy xương ở đầu xa xương bàn chân thứ nhất" trên đó, rồi liếc nhìn bàn chân của Hề Sơn, lo lắng hỏi: "Nhưng anh ấy bị gãy xương, không cần bó bột sao?"
Thậm chí còn không băng bó...
Bác sĩ giải thích: "Nhìn trên phim chụp X-quang, đường gãy xương cũng ổn, nên không cần bó bột, để nó tự lành. Vết thương ở mắt cá chân của cậu ấy khá nặng, vừa rồi đã sát trùng, bây giờ tôi sẽ kê đơn thuốc kháng viêm, cậu có bị dị ứng với penicillin không?"
Hề Sơn lắc đầu.
"Vậy được, tôi kê cho cậu hai hộp Amoxicillin. Ngoài ra còn có một số loại thuốc giảm đau và thuốc bổ xương, về nhà nhớ uống thuốc theo chỉ dẫn. Vết thương không quá nghiêm trọng, thời gian này chủ yếu là nghỉ ngơi, cố gắng đừng để chân bị tì đè. Mấy ngày nay, vết thương đừng để dính nước, ăn uống thanh đạm, kiêng rượu bia, thuốc lá. Một tuần sau đến tái khám, kiểm tra xem xương đã lành chưa."
Trì Niệm nghe xong liền gật đầu lia lịa, hận không thể lấy điện thoại ra ghi âm: "Vâng, vâng, còn gì cần chú ý nữa không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-em-o-duc-linh-cap/3743893/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.