Trì Niệm vội vàng giả vờ nghịch điện thoại, không để ý đến người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
Hề Sơn ngẩng đầu nhìn anh ta: "Chuyện gì vậy?"
"Tôi đột nhiên nhớ ra, nhân tiện ông đang ở đây, nói luôn." Chúc Dĩ Minh nghiêm túc hơn lúc trước, anh ta đứng cao hơn Hề Sơn, quay lưng về phía Trì Niệm, như thể cố ý không muốn để Trì Niệm nghe thấy cuộc trò chuyện này - nhưng không gian xung quanh chỉ có vậy, Trì Niệm tuy đang chăm chú lướt trang cá nhân, nhưng tai cậu vẫn nghe thấy tất cả.
"Cuối tuần này ông nhớ đi đấy." Chúc Dĩ Minh hỏi, sợ Hề Sơn không hiểu, anh ta giải thích thêm, "Đi thăm Tư Hiền."
Hề Sơn do dự: "... Cuối tuần?"
Ánh mắt Chúc Dĩ Minh như thể trách móc anh đã quên mất chuyện quan trọng, trở nên sắc bén hơn, liếc nhìn Trì Niệm rồi mới nhìn lại Hề Sơn: "Bình thường hẹn hò thì tùy ông, nhưng cuối tuần này, là sinh nhật của Tư Hiền..."
Anh ta có chút khó nói.
"Xin lỗi." Hề Sơn lật lịch, giọng điệu áy náy, "Ngày 15, tôi nhớ rồi."
"Cho nên ông phải đi, đúng không?" Chúc Dĩ Minh khoanh tay trước ngực, dựa người vào góc bàn, "Anh Hải không đến được, Tề Tinh sẽ đi cùng chúng tôi, đến lúc đó mọi người cùng nhau ăn cơm, ông thấy sao?"
Tổ chức tụ tập luôn là sở trường của Chúc Dĩ Minh, Hề Sơn gật đầu.
Không thể nhìn ra biểu cảm nào khác trên gương mặt anh, Chúc Dĩ Minh trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng tha cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-em-o-duc-linh-cap/3743891/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.