Hề Sơn: "Làm người phải có nguyên tắc."
Trì Niệm: "Ồ."
Cậu tỏ vẻ như một chú cún con bị từ chối ôm, ủ rũ cụp tai xuống, tay cầm hai chiếc đũa vô thức chọc chọc trên bàn. Hề Sơn gọi món, thỉnh thoảng hỏi cậu "Ăn nội tạng không?" "Ăn sườn không?", Trì Niệm chỉ phụ trách trả lời bằng những tiếng "ừm" với âm điệu khác nhau, chờ đợi được hưởng thụ thành quả.
Món ăn không cần phải suy nghĩ nhiều, còn đồ uống, Hề Sơn gọi cho Trì Niệm một chai Weiyi lạnh, còn anh thì gọi bia.
Trước mặt Hề Sơn, những sự quan tâm tỉ mỉ, chu đáo, không cần hỏi han mà tự quyết định này, khiến Trì Niệm thỉnh thoảng lầm tưởng mình là một đứa trẻ kém Hề Sơn rất nhiều tuổi, không thể uống rượu, chỉ có thể uống sữa, ăn lẩu cũng phải gọi lẩu cà chua không cay cho cậu. Trì Niệm nghĩ, hình như cậu rất cần được nuông chiều.
Hồi nhỏ Trì Niệm rất bướng bỉnh, nhưng những năm qua tính tình đã thay đổi rất nhiều, cậu theo bản năng chiều theo ý kiến của người khác, bây giờ đột nhiên trở thành người được chiều chuộng, trái tim cậu mềm nhũn.
Thực đơn được mang đi, một lúc sau, phục vụ mang Weiyi lạnh và bia lên trước.
Sau đó, nồi lẩu Uyên Ương hình Thái Cực cũng được bưng lên bàn. Nước lẩu cà chua chưa sôi, nhưng nguyên liệu rất đầy đặn, chắc chắn là càng ninh càng ngon. Bên kia, ớt và tiêu nổi lềnh bềnh trên mặt nước, mỡ bò đông thành từng cục, gia vị nổi lềnh phềnh xung quanh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-em-o-duc-linh-cap/3736674/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.