Hoàng hôn buông xuống sau cơn mưa, ráng chiều như được thắp sáng bởi ánh tà dương.
Bên ngoài khung cửa sổ, cả bầu trời được bao phủ bởi sắc xanh trong veo, sương mù đã tan hết. Rìa mây được dát vàng, ráng chiều tỏa ra như màu đỏ dịu dàng của thiếu nữ mới lớn, những tia nắng trải dài như hình cánh quạt, một chút ánh tà dương còn sót lại ở phía Tây, len lỏi qua khe hở giữa những tòa nhà cao tầng, soi bóng xuống mặt sông.
Mái vòm bằng kim loại và kính phản chiếu tất cả sắc màu trước mắt họ, khác với hoàng hôn đậm nét ở Thanh Hải, hoàng hôn ở Trùng Khánh nhạt nhòa nhưng lại sâu lắng, khiến người ta có thể lặng lẽ ngắm nhìn thật lâu.
Trì Niệm đã uống hết cà phê, câu chuyện cũng tạm dừng.
Cậu và Hề Sơn dường như đã nói rất nhiều, nhưng cũng như chẳng nói gì cả. Thời gian trôi qua thật nhanh, Hề Sơn vẫn như trước, không muốn nói nhiều về bản thân, Trì Niệm liền kể cho anh nghe về những đồng nghiệp ở lớp học vẽ.
Hạ Nhã Ninh hoạt bát, Liên Thi Ngữ điềm tĩnh, Đào Tư mạnh mẽ, Đồ Tư Ý dịu dàng... Còn có cả đám nhóc học sinh, mỗi người đều ít nhiều khiến cậu nhớ đến thời gian luyện thi đại học của mình. Câu chuyện cứ thế xoay quanh tuổi 17 của Trì Niệm, vẽ phác thảo, vẽ chì, luyện màu, cậu vừa nói vừa lấy điện thoại ra cho Hề Sơn xem ảnh.
Những màu sắc tươi sáng hoặc thanh nhã đó phản chiếu vào mắt Hề Sơn, như thể chìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-em-o-duc-linh-cap/3736120/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.