Đêm hè, tiếng côn trùng kêu râm ran trong bóng cây.
Ở Đức Linh Cáp hiếm khi nghe thấy tiếng ve kêu inh ỏi, càng về khuya, nhiệt độ càng giảm, ngay cả con người cũng khó lòng chịu đựng được những cơn gió lạnh thấu xương quanh năm.
Hề Sơn đi từ bờ kè lên đường, nhận ra mình đã quá tự tin: chưa nói đến việc người qua kẻ lại, lúc này trời đã tối, tầm nhìn của con người không thể bằng ban ngày. Hề Sơn suýt chút nữa đã từ bỏ ý định, anh nghĩ, nếu hỏi lại "Cậu đang ở đâu" thì chắc Trì Niệm cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Nhưng đúng lúc này, anh nhìn thấy một mái tóc rối bù quen thuộc đang gục xuống mép bờ kè, mặt hướng về phía dòng nước chảy róc rách, cúi đầu, như thể đang gối đầu lên tay, thẫn thờ - tóc Trì Niệm rất mềm, có thể là tóc xoăn tự nhiên hoặc là do uốn, chỉ cần gió thổi qua là sẽ rối tung lên như tổ chim.
Mái tóc rối bù kia khẽ động đậy, nghiêng sang một bên, quả nhiên là Trì Niệm.
Dáng vẻ của cậu khiến Hề Sơn không nhịn được cười, anh bước đến đó, không làm phiền cậu.
Ven sông có lác đác vài quầy hàng, Hề Sơn đi ngang qua quầy bán pháo hoa cầm tay của một cô bé, thấy cô bé buôn bán ế ẩm, liền mua vài cái.
Anh xách túi nilon đi vòng qua một đoạn, sau đó nhanh chóng vỗ vào vai trái của Trì Niệm: "Này Trì Niệm."
Trì Niệm ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh liền lộ ra vẻ vui mừng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-em-o-duc-linh-cap/3732935/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.