Đứng trước cửa kính một lúc, Trì Niệm đổi sang tư thế ngồi trên bệ đá chờ Hề Sơn. Cậu đặt balo bên cạnh, chai nước khoáng trong túi áo đã uống hết một phần ba, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến.
Trước đây cậu rất khó ngủ, nhưng sau khi quen biết Hề Sơn, cậu lại luôn cảm thấy ngủ không đủ giấc. Bởi vì khi đối diện với Hề Sơn, cậu thực sự rất thoải mái, không có bất kỳ áp lực nào, như thể đối phương là anh trai của cậu, là nơi để cậu trút bầu tâm sự, có thể bao dung lắng nghe mọi lời than thở của cậu.
Gạt bỏ chút rung động mơ hồ kia sang một bên, Trì Niệm cảm thấy nếu là bạn bè, cậu cũng sẽ rất thích Hề Sơn.
Anh còn đặc biệt quay lại đón cậu...
Thực ra Hề Sơn hoàn toàn có thể mặc kệ cậu, để cậu tự gánh chịu hậu quả. Nhưng nếu như vậy, cậu sẽ in lại thẻ lên máy bay, sau đó dứt khoát đập tan giấc mơ của mình, lên máy bay.
Trì Niệm thầm nghĩ, trong lòng có chút vui mừng, cậu đã đánh cược rằng Hề Sơn là một người dịu dàng và có trách nhiệm, cậu đã thắng.
Chiếc Jeep Wrangler quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, sau khi dừng xe, cửa kính ghế phụ từ từ hạ xuống, Hề Sơn đeo kính râm, ngoắc tay với cậu. Anh không nói một lời, nhưng trông rất bình tĩnh, không hề có chút thiếu kiên nhẫn, Trì Niệm gần như nhảy cẫng lên, mở cửa xe, ngồi vào chỗ cũ.
Lúc cậu cúi đầu cài dây an toàn, Hề Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-em-o-duc-linh-cap/3732313/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.