Trì Niệm đứng bên ngoài tiệm tạp hóa nhỏ, dựa người vào tường, nửa lưng trên áp vào một ống nước nhô ra, tay lần mò trong túi áo lấy bao thuốc. Lần mò hồi lâu vẫn không lấy ra được điếu thuốc nào, cậu cúi đầu nhìn mới phát hiện bao thuốc đã hết tự bao giờ.
À, sao mình lại quên mất chuyện này nhỉ?
Cầm bao thuốc trống không trên tay, Trì Niệm ngẩn người ra một lúc, theo bản năng đưa lên mũi ngửi.
Đầu ngón tay vẫn còn vương mùi thuốc lá, Tử Vân tuy rẻ nhưng mùi vị lại khá nồng, khiến cậu bất giác nhớ đến chiếc chăn của Hề Sơn.
Lông cừu rất mềm mại, mép chăn hơi xù lông, khi cuộn tròn trong lòng bàn tay, cọ xát qua lại tạo cảm giác thoải mái kỳ lạ, khi áp lên mũi và miệng, mùi hương nước giặt thoang thoảng hòa quyện với một chút mùi thuốc lá thoang thoảng khiến người ta chìm vào giấc ngủ. Cậu cho rằng mình ngủ ngon là nhờ chiếc chăn này, nhưng lại không phân biệt được mùi hương nào khiến cậu an giấc.
Không phải mùi nước hoa... là mùi thuốc lá sao?
Nhưng hình như cậu chưa từng thấy Hề Sơn hút thuốc.
Cậu đợi một lúc, Hề Sơn bước ra khỏi tiệm tạp hóa, trên tay cầm một hộp mì ăn liền, qua khe hở giữa tay và hộp mì, Trì Niệm nhìn thấy một bao Tử Vân.
Thì ra anh ấy cũng hết thuốc giống mình, Trì Niệm thầm nghĩ.
"Mì gói à?" Trì Niệm hơi cúi đầu nhìn dòng chữ nhỏ trên hộp, "A, vị gà hầm nấm."
Hề Sơn gật đầu: "Ăn không? Không thì trong này còn có vị bò cay."
Trì Niệm nhận lấy: "Vậy lấy vị này đi. Hoá ra chỉ là mì gói thôi... Tôi còn tưởng anh kiếm được món gì ngon lành lắm chứ."
"Mì gói mà, được rồi đấy, tôi phải bỏ ra một số tiền khổng lồ mới mua được cho cậu đấy."
Trì Niệm cười ha hả, khi ngửi thấy mùi hương thơm phức, bụng cậu rất biết điều kêu lên một tiếng "òng ọc". Nhưng cậu không còn cảm thấy xấu hổ như lúc mới quen Hề Sơn nữa, dường như sau khi cùng nhau vào phòng trực ban của cảnh sát giao thông - mặc dù một người ở trong, một người ở ngoài - thì mọi chuyện trở nên thoải mái hơn, không cần phải giữ kẽ gì nữa.
Hề Sơn quả nhiên trêu chọc cậu: "Bụng sấm rồi kìa?"
"Ấy chết." Trì Niệm nhấc chân lên, giả vờ đá anh.
Hề Sơn lùi lại nửa bước, hỏi: "Đói như vậy sao không nói sớm?"
"Không phải là định rửa mặt xong đã sao."
"Giỏi thật."
Trì Niệm mặc kệ anh, húp một ngụm mì, lầm bầm: "Bỏ ra một số tiền khổng lồ... là bao nhiêu vậy?"
"Tận mười tệ đấy!" Hề Sơn cường điệu một cách khoa trương, đứng bên cạnh Trì Niệm, cũng dựa vào tường, xé bao thuốc Tử Vân, do dự một chút rồi hỏi cậu: "Hút thuốc được không?"
Trì Niệm đang mải mê ăn mì, phồng má "ừm" một tiếng coi như đồng ý.
"À đúng rồi, xe của cậu." Hề Sơn đột nhiên nhắc đến chuyện này, "Vừa rồi tôi hỏi giúp cậu mấy chú cảnh sát rồi, họ sẽ tìm cách xử lý, cũng ghi lại tọa độ rồi, cậu không cần lo lắng."
Trì Niệm không ngờ anh còn nhớ chuyện này - bản thân cậu cũng suýt thì quên mất - vội vàng nói: "À, chuyện đó, phiền anh rồi, suýt chút nữa thì tôi quên mất."
"Trí nhớ kém như vậy sao cậu có thể tự mình đến được đây?" Hề Sơn mỉa mai cậu, nhưng giọng điệu vẫn rất dịu dàng, "Có người giúp đỡ cũng tốt, chỉ là tiếc số tiền mua xe coi như mất trắng."
Bị anh nhắc đến chuyện này, Trì Niệm lại cảm thấy xót xa.
Sau khi bỏ nhà ra đi, cậu cũng chẳng còn bao nhiêu tiền tiết kiệm, mua xe đã tiêu hết phần lớn rồi. Lúc đó cậu không hề do dự, cho rằng tiền bạc là vật ngoài thân, có tiếc nuối cũng vô ích, lúc này tuy chưa nghĩ ra con đường phía trước, đến điểm dừng chân của Hề Sơn rồi cậu sẽ đi đâu về đâu, nhưng đột nhiên cảm thấy khó khăn trùng trùng.
Cậu đành dồn hết tâm sức vào việc ăn uống để giải tỏa nỗi buồn phiền.
Tiếng bật lửa vang lên lanh lảnh, Hề Sơn hơi ngẩng cằm, nhả ra một làn khói. Làn khói mang theo nicotine nhanh chóng tan biến trong không khí, Trì Niệm còn chưa kịp nhìn rõ thì nó đã biến mất.
Mì gói ăn cũng tạm được, dù sao cũng là sản xuất hàng loạt, không thể đòi hỏi quá cao. Cậu đã đói lâu lắm rồi, trước đó toàn ăn bánh Nang với thịt cừu, khá khô khan, giờ được ăn món gì đó có nước, dù có vẻ không được mềm mại cho lắm nhưng cậu vẫn cảm thấy như được hồi sinh - từ khi quen biết Hề Sơn, dường như mỗi bước cậu đi đều tràn đầy niềm vui sướng như được sống lại một lần nữa.
Nghĩ đến Hề Sơn, tâm trí Trì Niệm lại bất giác xoay quanh anh.
Trì Niệm cảm thấy Hề Sơn là một người rất kỳ lạ, vừa có thể để tâm đến một kẻ khốn khổ, xui xẻo đang ngồi bơ vơ giữa sa mạc Gobi, khi hút thuốc cũng sẽ hỏi ý kiến người bạn đồng hành mới quen, vừa có thể ra tay nghĩa hiệp... coi như là ra tay nghĩa hiệp đi, vậy mà lại không thèm liếc nhìn cô gái được mình giải vây một cái. Chắc chắn là cô gái kia cảm thấy tổn thương lắm, Trì Niệm thầm nghĩ, âm thầm phỏng đoán lý do tại sao Hề Sơn nhất quyết không cho cô ấy số liên lạc.
Không thích sao?
Vấn đề không phải là nam hay nữ, ai mà chẳng thích người xinh đẹp.
Chỉ là không muốn quen biết, thật kỳ quặc.
Nghĩ mãi không ra, khi Hề Sơn hút thuốc gần hết, Trì Niệm cũng ăn xong. Cậu húp cạn ngụm nước súp cuối cùng, cầm hộp mì đi vứt, thầm nghĩ từ ngày đặt chân đến Thanh Hải, cậu chưa từng lãng phí một hạt cơm nào.
"Xong rồi à?" Nhận được câu trả lời chắc nịch, Hề Sơn nghiêng đầu, "Tiếp tục lên đường thôi."
Nói xong anh lại ngậm một điếu thuốc, nhưng không châm lửa, mà đi về phía xe.
"Chúng ta vẫn đi về hướng Đông à?" Trì Niệm hỏi.
Hề Sơn không quay đầu lại, chỉ giơ tay ra hiệu cho cậu.
"Nhanh lên."
Tiếp tục hành trình, Trì Niệm lại là người lái xe, Hề Sơn tuy không nói gì nhưng có thể thấy anh rất mệt mỏi, bọng mắt đỏ au bị che khuất sau cặp kính râm, anh ngả người trên ghế phụ, ngủ gà ngủ gật.
"Hay là anh nghỉ ngơi một lát đi?" Trì Niệm thăm dò.
Hề Sơn lắc đầu: "Không ngủ được."
"Tối qua mệt như vậy, đổi lại là tôi thì đã ngã vật ra rồi... Sao lại không ngủ được?" Trì Niệm do dự một chút, tự mình đưa ra hai lựa chọn cho Hề Sơn để anh khỏi khó xử, "Là mất ngủ hay là bình thường vẫn vậy?"
"Cũng không phải.”
Trì Niệm: "À, vậy sao anh không ngủ?"
"Cậu lái xe tôi không yên tâm, phải để ý một chút." Hề Sơn nhắm mắt nói, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Trì Niệm siết chặt vô lăng, suýt chút nữa thì nổi đóa: "Anh nói gì vậy! Ít ra tôi cũng là người vừa đủ tuổi đã đi thi bằng lái, vừa lấy bằng xong ngày hôm sau đã lái xe ra đường rồi đấy, thâm niên bốn năm rồi nhé!"
Hề Sơn khoa trương nói: "Ồ? Tài già như vậy mà vẫn có thể lật xe ở sa mạc Gobi, cũng tài thật."
Trì Niệm: "..."
Mỗi lần nhắc đến chuyện này cậu đều cứng họng, trước đó lại còn thừa nhận với Hề Sơn là mình bị lạc đường, bây giờ có giải thích thì cũng không còn tác dụng gì nữa, kiểu gì cũng lộ ra vẻ gượng gạo. Trì Niệm ho khụ khụ hai tiếng, hạ cửa kính xe xuống một khe hở nhỏ, cơn gió cao nguyên lập tức ùa vào.
Công trường xây dựng và khu nhà tạm bợ đầy bụi đất ngày càng bị bỏ lại phía sau.
Trì Niệm quyết định chuyển hướng sự chú ý của Hề Sơn: "Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Ừm..." Một tiếng "ừm" lười biếng vang lên từ ghế phụ, sau một hồi lâu suy nghĩ, Hề Sơn mới nói tiếp, "Sau khi cậu vào nhà vệ sinh, tôi nghe thấy mấy gã đàn ông buông lời sàm sỡ một cô gái, kiểu như là 'làm quen đi' gì đó, nghe rất khó chịu. Cô gái đó còn trẻ, có lẽ bạn bè không ở cạnh, hoặc cũng giống như cậu, đi một mình, không biết cách ứng phó. Ban đầu tôi cũng không muốn xen vào chuyện bao đồng, nhưng thấy mấy gã đó vây quanh cô gái kia, có vẻ muốn động tay động chân, nên tôi mới đến can thiệp - dù thế nào đi chăng nữa thì động tay động chân với con gái là quá hèn hạ."
Hề Sơn tóm tắt sự việc một cách ngắn gọn, cũng gián tiếp xác nhận suy đoán của Trì Niệm.
"Vậy là anh hùng cứu mỹ nhân rồi."
Hề Sơn tỏ vẻ thờ ơ: "Vậy sao? Chỉ là nhìn không vừa mắt thôi."
Trì Niệm lo lắng nói: "Nhưng mà mấy người đó đông như vậy, lần sau anh đừng làm thế nữa, lỡ như họ mang theo dao thì sao?"
Hề Sơn bật cười: "Không sao đâu."
Bốn chữ "Sẽ rất nguy hiểm" cứ chực chờ tuôn ra khỏi miệng Trì Niệm, nhưng cậu khẽ nuốt xuống, tự nhủ mối quan hệ giữa hai người chưa đến mức cậu có thể lo lắng cho sự an nguy của Hề Sơn.
Thấy cậu im lặng hồi lâu, Hề Sơn lại đổi ý, an ủi Trì Niệm: "Tôi biết chừng mực mà, đám người kia chỉ giỏi ỷ đông hiếp yếu thôi, khách du lịch từ nơi khác đến... không quen biết ai nên mới ra vẻ hung hăng như vậy, chứ thực sự đánh nhau, chắc chắn họ còn chạy nhanh hơn tôi ấy chứ."
Giọng điệu anh có chút tự đắc, Trì Niệm nghe xong không khỏi đảo mắt: "Anh giỏi thật đấy!"
Câu này cậu vô thức nói giọng địa phương, Hề Sơn ngạc nhiên quay đầu lại, tay đang nghịch tai nghe cũng dừng lại, như thể phát hiện ra châu lục mới: "Này Trì Niệm, cậu cố ý nói chuyện như vậy hay là..."
"Tôi là người Bắc Kinh." Trì Niệm bực bội nói.
Hề Sơn: "Trước đó tôi hoàn toàn không nghe ra."
Trì Niệm cười gượng: "Tôi là người Bắc Kinh."
Hề Sơn vỗ đùi, suýt chút nữa thì bị dây an toàn siết đến nghẹt thở: "Hahaha... Được rồi, ra dáng người Bắc Kinh rồi đấy. Nhưng tôi thật sự không ngờ."
"Tại sao?"
"Bởi vì, cậu nói tiếng phổ thông chuẩn lắm, không hề có giọng địa phương.”
Trì Niệm nói một cách tự nhiên, những vết thương lòng đau đớn nhất cũng không còn khiến cậu cảm thấy đau nữa: "Trước đây tôi có quen một người... anh ta chê giọng Bắc Kinh của tôi nghe chói tai, ở trường thì không sao, về nhà còn nghe nữa thì rất khó chịu. Anh ta là người miền Nam, quen nhau lâu như vậy rồi, tôi cũng không sửa được, trừ khi nói chuyện với người nhà hoặc bạn bè thân thiết, còn bình thường thì mọi người khó mà nhận ra tôi là người Bắc Kinh."
"Còn có chuyện như vậy nữa à?" Hề Sơn ngạc nhiên nói, "Vậy ra cậu rất chiều người yêu đấy."
"Cũng không hẳn... chỉ là tôi luôn nghĩ..." Nhắc đến người yêu cũ, Trì Niệm khẽ nghẹn ngào, im lặng một lúc rồi mới thản nhiên nói tiếp, “Tôi nghĩ, hai người yêu nhau, có những chuyện có thể bao dung cho nhau thì nên bao dung. Giọng nói thôi mà, cũng đâu phải vấn đề gì to tát."
Hề Sơn không biết đang nghĩ gì, cũng có thể là do tấm che nắng che khuất nửa gương mặt, khiến cho đôi mắt anh chìm trong bóng tối.
Anh khẽ lẩm bẩm: "Bao dung cho nhau sao... Nhìn cậu như trẻ con vậy mà suy nghĩ lại chín chắn thế."
“Tôi không phải trẻ con." Trì Niệm nhấn mạnh.
"Đủ tuổi thi bằng lái, thâm niên bốn năm, 22 tuổi." Hề Sơn đếm từng ngón tay, khóe mày nhướng lên, vẻ u ám ban nãy lập tức được thay thế bằng vẻ hoạt bát quen thuộc, như thể chỉ là ảo giác, "Không phải trẻ con thì là gì?"
Trì Niệm cố gắng phản bác: "Ít ra tôi cũng tốt nghiệp đại học rồi nhé!"
Hề Sơn im lặng, chống tay lên bảng điều khiển, nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt chăm chú, nhưng Trì Niệm không dám nhìn lại.
"Trì Niệm này..." Giọng Hề Sơn có chút mơ màng, suýt chút nữa thì bị tiếng động cơ át đi mất, "Cậu thực sự đã 22 tuổi rồi sao? Trông giống học sinh cấp ba hơn."
Bên tai Trì Niệm nóng bừng, phản ứng thành thật tố cáo tâm trạng của cậu. Người này lúc nào cũng chuyển đổi giữa nghiêm túc và trêu chọc, chẳng biết đâu là thật đâu là giả.
Nếu như Hề Sơn nói những lời này với cô gái kia, chắc chắn cô ấy sẽ nguyện ý gả cho anh ngay lập tức...
Trì Niệm quay đầu đi, che giấu bên tai đỏ ửng của mình.
"Anh là người ở đâu?" Cậu hỏi.
"Cậu đoán xem."
"Không biết, nghe giọng giống người miền Nam."
Hề Sơn nheo mắt, đường cong đôi mắt rất đẹp: "Vậy thì coi như tôi là người miền Nam đi."
Chán thật, đoán sai rồi.
"Vậy anh bao nhiêu tuổi rồi?" Trì Niệm sợ anh lại bảo "cậu đoán xem", bèn nhanh chóng bổ sung thêm điều kiện, chặn đứng câu trả lời mập mờ của Hề Sơn, “Tôi đã khai hết rồi, anh còn bắt tôi đoán nữa, tôi chịu thua đấy."
Hề Sơn bật cười ha hả, sau đó nghiêm mặt lại: "Tôi á... Tháng 10 năm nay là 27 tuổi."
Tay Trì Niệm run lên, suýt chút nữa đánh lái sai, chiếc xe lạng qua lạng lại dưới thao tác vụng về của cậu, may mà trên quốc lộ không có xe cộ qua lại, nên không xảy ra tai nạn.
Hề Sơn không hề sợ hãi, ngược lại còn cười lớn hơn: "Sao vậy, bất ngờ đến mức phải drift tại chỗ luôn à?"
"Không có," Trì Niệm liếc nhìn anh, "Chỉ là cảm thấy... chậc, già thật đấy."
Hề Sơn sững người một lúc, sau đó đưa tay ra, véo má Trì Niệm một cái không hề khách sáo.
"Nói chuyện cẩn thận đấy, nhóc con.”