Sáng sớm xuất phát từ Golmud, Trì Niệm lái xe không mục đích, lòng ôm ý nghĩ đi đến đâu sẽ tính đến đó. Ba tiếng sau cậu mới lái tới khu phục vụ đầu tiên.
Hải Tây là châu tự trị, do số lượng dân tộc thiểu số nhiều nên biển quảng cáo bao gồm cả tiếng Hán, tiếng Tạng và tiếng Mông Cổ. Chữ Hán uốn trên dây thép trên cùng của khu phục vụ đã nhiều năm không sửa trở nên khuyết chỗ nọ khuyết chỗ kia, phần tên địa danh chỉ còn lại hai góc, những chữ khác thì xiêu xiêu vẹo vẹo ghép thành "khu Nguyệt Lực".
Trì Niệm chẳng còn tâm trạng mà nhớ tên, cậu đỗ xe rồi thanh cổ họng. Những lúc căng thẳng hay nhàm chán là cơn thèm thuốc của cậu lại kéo đến, thế nên Trì Niệm bèn tránh đến chỗ thi công đầy bụi bặm phía sau tòa nhà cấp bốn thấp tẹt.
Khu phục vụ chỉ có thể gọi là "trạm", hai bên đường quốc lộ ở cao nguyên đều là màu cát vàng mênh mông bát ngát.
Một ngôi nhà lầu đơn sơ làm nhà khách, cung cấp chỗ ở tạm thời, trước sau đều là nơi đỗ xe. Siêu thị và phòng trực ban của cảnh sát giao thông nằm sát sạt cạnh nhau, độ có người đi qua, cái bóng dưới chân bèn thu nhỏ lại.
Còn chưa đến giữa trưa mà mặt trời đã "càn quấy" hết mức.
Trời xanh mây trắng và nhà trạm phục vụ với nước sơn màu cam chói sáng tạo thành một sự đối lập vô cùng rõ rệt.
Trì Niệm tới siêu thị nhỏ của trạm phục vụ mua hai bao Tử Vân, chủ siêu thị tặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-em-o-duc-linh-cap/1061356/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.