Trì Niệm bỗng không rõ cảm giác nong nóng nơi cánh tay là do ánh tà dương hay nhiệt độ lòng bàn tay anh chàng đeo kính râm kia mang lại.
Anh mặc một chiếc T-shirt màu đen phổ thông, găng tay chống nắng che đến đốt thứ hai ngón tay. Lực tay anh rất lớn, kéo Trì Niệm từ trên mặt đất lên.
Mây trắng nơi đỉnh núi nguy nga tụ thành tầng ép xuống, sắc trời cũng theo đó âm u lại, chỉ có ánh chiều tà còn ở phía sau phát sáng.
Lúc bị một cỗ lực truyền đến từ cánh tay túm lên, vũng nước đọng từ đáy lòng bởi tuyệt vọng mà rối mù của Trì Niệm sủi bọt, tiếp đó nổi lên vài gợn sóng.
Cậu đứng dậy, chân bỗng mềm oặt. Ban nãy ngồi xổm không có cảm giác, giờ phải đứng lên mới phát hiện chân chẳng biết từ lúc nào đã tê như thể liệt nửa người. Trì Niệm khom eo né tránh ánh mắt của người trước mặt, cậu định bóp bóp bắp chân, cậy mạnh không muốn để mặt mình lộ vẻ quá khó chịu.
Song người xui xẻo uống nước lã cũng mắc răng, Trì Niệm còn chưa chạm tới, chân cậu đã run bần bật mấy bận.
Trì Niệm hít ngược một hơi, kêu một tiếng "shh", đau đến mức suýt trào cả nước mắt. Cậu cực kì sợ đau, bằng không có lẽ đã chọn một cách kết thúc sinh mệnh khác ngắn gọn hơn nhiều.
Tư thế đứng một chân không chạm đất rất khó chịu, cậu còn được người ta đỡ cánh tay không buông, lúc này chân lại bị chuột rút, Trì Niệm càng không biết phải làm thế nào, cậu định nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-em-o-duc-linh-cap/1061355/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.