Thế mà Trương Nhất Sơn vẫn nhận ra giọng của tôi, anh ấy mừng rỡ hô lên: “Là Nhĩ Hải đó à?”
Tôi quay người lại, nở một nụ cười tươi rói, nói: “Phải, là tôi đây, người anh em, lâu rồi không gặp”.
“Thật không ngờ, tôi lại có thể được gặp lại anh, anh vẫn ổn chứ? Nhiệm vụ đã hoàn thành chưa?”, Trương Nhất Sơn hỏi một tràng, dáng vẻ vô cùng háo hức, cứ như đã lâu lắm rồi anh ấy không có ai để truyện trò vậy.
Tôi không nói gì, quỳ rạp xuống đất, mặt đầy áy náy nói: “Nhất Sơn, là tôi có lỗi với anh, vì tôi mà anh phải từ bỏ ước mơ làm quân nhân, hủy hoại cuộc đời anh, khiến anh phải mang tội danh phản quốc. Giờ tôi đứng đây, cúi đầu trước anh, không dám mong anh tha thứ, chỉ mong anh hiểu, trong lòng tôi, anh mãi mãi là người anh em tốt của tôi”.
Trương Nhất Sơn vội vàng đỡ tôi dậy, nói: “Anh đừng làm thế, mau đứng dậy đi, chuyện qua rồi còn nhắc lại làm gì, chẳng phải tôi vẫn sống tốt sao?”. Đỡ tôi đứng dậy xong, anh ấy nói tiếp: “Đáng lẽ tôi phải xin lỗi anh mới đúng, xin lỗi anh vì ngày ấy đã không tin tưởng anh, đã thực sự nghĩ rằng anh phản bội chúng tôi. Sau đấy, tôi được người ta đưa đi, gặp sĩ quan Tống, cô ấy đã giải thích với tôi mọi chuyện, nhưng đổi lại, cho đến khi nhiệm vụ của anh kết thúc, tôi phải sống cuộc sống ẩn dật dưới sự giám sát của bọn họ, không được gặp lại đồng đội của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664662/chuong-573.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.