Chương trước
Chương sau
Thế mà Trương Nhất Sơn vẫn nhận ra giọng của tôi, anh ấy mừng rỡ hô lên: “Là Nhĩ Hải đó à?”

Tôi quay người lại, nở một nụ cười tươi rói, nói: “Phải, là tôi đây, người anh em, lâu rồi không gặp”.

“Thật không ngờ, tôi lại có thể được gặp lại anh, anh vẫn ổn chứ? Nhiệm vụ đã hoàn thành chưa?”, Trương Nhất Sơn hỏi một tràng, dáng vẻ vô cùng háo hức, cứ như đã lâu lắm rồi anh ấy không có ai để truyện trò vậy.

Tôi không nói gì, quỳ rạp xuống đất, mặt đầy áy náy nói: “Nhất Sơn, là tôi có lỗi với anh, vì tôi mà anh phải từ bỏ ước mơ làm quân nhân, hủy hoại cuộc đời anh, khiến anh phải mang tội danh phản quốc. Giờ tôi đứng đây, cúi đầu trước anh, không dám mong anh tha thứ, chỉ mong anh hiểu, trong lòng tôi, anh mãi mãi là người anh em tốt của tôi”.



Trương Nhất Sơn vội vàng đỡ tôi dậy, nói: “Anh đừng làm thế, mau đứng dậy đi, chuyện qua rồi còn nhắc lại làm gì, chẳng phải tôi vẫn sống tốt sao?”. Đỡ tôi đứng dậy xong, anh ấy nói tiếp: “Đáng lẽ tôi phải xin lỗi anh mới đúng, xin lỗi anh vì ngày ấy đã không tin tưởng anh, đã thực sự nghĩ rằng anh phản bội chúng tôi. Sau đấy, tôi được người ta đưa đi, gặp sĩ quan Tống, cô ấy đã giải thích với tôi mọi chuyện, nhưng đổi lại, cho đến khi nhiệm vụ của anh kết thúc, tôi phải sống cuộc sống ẩn dật dưới sự giám sát của bọn họ, không được gặp lại đồng đội của mình nữa. Nhưng ít ra, tôi vui vì mình đã không lựa chọn sai đồng đội”.

“Cảm ơn anh, Trương Nhất Sơn”, tôi cảm động nói.

Trương Nhất Sơn cười, vỗ vỗ vai tôi, nói không có gì phải cảm ơn, rồi mời tôi vào trong. Sau một hồi hàn huyên, tôi biết được cuộc sống của anh ấy ở đây thật ra cũng rất tốt, ngày ngày đi săn thú rừng và trồng cây, vô cùng nhàn hạ và thư thái. Tôi hỏi anh có nhớ những ngày tháng làm nhiệm vụ, có muốn trở lại làm quân nhân không, anh ấy trả lời một câu khiến tôi ngỡ ngàng: “Một ngày làm quân nhân, thì cả đời là quân nhân, dù không ở trong quân ngũ nữa, nhưng chưa ngày nào tôi không coi mình là quân nhân cả. Với tôi, tổ quốc chính là tín ngưỡng, cho dù là ở đâu, lòng tôi cũng luôn hướng về tổ quốc và đồng đội của mình”.





Tôi hơi bất ngờ, chỉ mới vài năm không gặp mà người anh em hồn nhiên của tôi ngày nào giờ đã trưởng thành vậy ư? Anh ấy cười nói: “Không giấu gì anh, lúc trước tôi cũng nghĩ ở trên này sẽ buồn tẻ và cô đơn lắm, nhưng không ngờ lại làm quen được một người bạn, ông ấy còn ở đây trước cả tôi ấy chứ”.

“Ai cơ?”, tôi ngạc nhiên hỏi. Trương Nhất Sơn cười, nói tiếp: “Ông ấy là một người luyện võ, sống ẩn dật trên núi, chuyện qua chuyện lại, tôi biết được ông ấy lên núi sống là vì muốn xám hối những việc ông ấy đã làm sai trong quá khứ. Ông ấy dạy tôi rất nhiều điều, ha ha, chả trách mà cậu lại bảo tôi trưởng thành hơn”.

Nhìn ánh mắt tò mò dò xét của tôi, Trương Nhất Sơn biết nếu không nói tận cùng người ấy là ai cũng không được, đành tiết lộ: “Ông ấy tên là Trần Giang Hà”.

“Trần Giang Hà?”, tôi giật mình hỏi. Nhiệm vụ dồn dập, lại có quá nhiều biến cố xảy ra khiến tôi suýt chút nữa đã quên mất nhân vật này, một nhân vật lợi hại đến mức chỉ nhắc tên thôi đã có thể giúp tôi thoát chết trong gang tấc. Ông ấy là người luyện võ sao? Nói vậy ắt hẳn võ công của ông ấy phải cao siêu lắm, ngay đến cả một người thân thủ bất phàm như ông cụ Chu còn phải sợ ông ấy cơ mà. Tôi đột nhiên thấy rất hiếu kỳ muốn gặp người này, vội nói: “Anh có thể giới thiệu cho tôi gặp ông ấy được không?”

Trương Nhất Sơn suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Cái này tôi không quyết được, phảo hỏi ý kiến ông ấy đã. Ông ấy sống trên núi đã lâu, không muốn tiếp xúc với người ngoài, cũng không muốn ai biết chỗ ở của ông ấy, ngay đến cả đám quân nhân giám sát tôi còn không biết đến sự tồn tại của ông ấy cơ mà. Thân thủ của ông ấy cao siêu lắm, tôi phải xin xỏ mãi, ông ấy mới chịu nhận tôi làm đồ đệ đấy, ha ha”. Trương Nhất Sơn vừa nói vừa cười khanh khách.
Thì ra là vậy, hóa ra Trương Nhất Sơn đã nhận người đó làm sư phụ, đi theo ông ấy học võ công, kết hợp với kỹ năng được rèn luyện trong quân đội, bảo sao lúc tôi đến, anh ấy lại có thể dí súng vào tôi nhanh và nhẹ đến mức tôi không kịp phản ứng.

“Được, vậy phiền anh nói với ông ấy, có một người tên là Trần Danh muốn gặp ông ấy nhé”, tôi dặn dò. Phải, nếu nói là Nhĩ Hải, e rằng ông ấy sẽ chẳng mảy may để ý, nhưng Trần Danh thì khác, nếu như ông ấy thực sự có quan hệ với tôi, ông ấy nhất định sẽ đồng ý gặp tôi.

“Trần Danh?”, Trương Nhất Sơn có vẻ khó hiểu. Thế là tôi lại một lần nữa đem câu chuyện của mình ra để giải thích với anh ấy, nói rằng tên thật của tôi vốn không phải Nhĩ Hải, mà làn Trần Danh, và tôi làm tất cả những việc này mục đích là để minh oan cho người bố đáng thương của tôi.
Trương Nhất Sơn nghe xong, không những rất cảm thông với tôi, mà còn bày tỏ ý muốn giúp đỡ tôi, còn nói nếu tôi muốn đi tìm Trần Danh giả trả thù, chỉ cần tôi nói một tiếng, anh ấy sẵn sàng đi cùng tôi.

Tôi cười, giơ ngón cái lên về phía anh ấy nói: “Được, anh em tốt, tôi nhất định sẽ ghi nhớ câu nói này của anh”.

Thăm thú cuộc sống của Trương Nhất Sơn nửa ngày trời, Tôn Nam Bắc gọi điện nói anh ấy và Tiểu Tứ Nguyệt đang trên đường tới đón tôi, nói hôm nay mọi người ở nhà muốn mở một buổi tiệc liên hoan chào tôi trở về. Thế là tôi chào tạm biệt Trương Nhất Sơn, trước khi đi, tôi không quên hỏi anh ấy: “Giờ nhiệm vụ của tôi kết thúc rồi, chắc anh cũng lấy lại được tự do rồi phải không? Vậy anh dự định bao giờ sẽ quay trở lại quân ngũ?”

Trương Nhất Sơn nhìn ánh mắt mong đợi của tôi, hiểu ngay ý, bèn trả lời: “Có phải anh muốn tôi giúp anh giải thích cho Dương Nhất Phàm và Thân Thành Hoa, để bọn họ không hiểu nhầm anh nữa đúng không? Ha ha, anh yên tâm, tôi cũng đang định mấy ngày nữa sẽ xuống núi một chuyến thăm bọn họ. Còn chuyện tái nhập ngũ, chắc phải từ từ, giờ tôi vẫn đang theo Trần sư phụ học võ công, bao giờ thành cao thủ rồi, tôi mới tái xuất giang hồ được, ha ha”. Trương Nhất Sơn nói nửa đùa nửa thật.
“Vậy được, chúng ta giữ liên lạc nhé, anh nhớ bảo trọng”, tôi vẫy tay tạm biệt Trương Nhất Sơn rồi rời khỏi. Trên đường xuống núi, tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Vậy là, mọi khúc mắc trong lòng tôi đã dần được tháo gỡ, giờ chỉ còn một việc duy nhất, đó là chuyên tâm tìm ra hung thủ thật sự đứng sau lưng Tống Vân Hải, minh oan cho bố tôi.

Tối hôm đó, tôi đã được thả lỏng thật sự, lâu lắm rồi tôi không ăn một bữa cơm ngon như vậy, chúng tôi rôm rả vừa ăn vừa bàn chuyện đám cưới cho Tam gia và An An. Rồi còn cả Thẩm Nặc Ngôn nữa, ai cũng nói anh ấy và Mộng Như yêu nhau lâu vậy rồi, phải tính dần chuyện cưới xin đi thôi.

Cuộc vui còn chưa kết thúc, thì tôi nhận được một cuộc điện thoại, là Lục Hiểu Phong gọi đến, ông ấy nói đã điều tra ra được một vài thông tin quan trọng của người phụ nữ đang tiếp quản thế lực của Trần Danh giả ở Nam Kinh, nhưng trao đổi qua điện thoại không tiện, ông ấy đã cho người đến Nam Kinh thay ông ấy làm việc trực tiếp với tôi, đồng thời người này cũng sẽ là trợ thủ của tôi ở Nam Kinh, hỗ trợ tôi điều tra. Tôi cảm ơn Lục Hiểu Phong rồi cúp máy.
Thiết nghĩ ông ấy thật chu đáo và cẩn thận, làm việc với Lục Hiểu Phong, tôi luôn cẩm thấy rất yên tâm. Quả nhiên, tầm hơn 1 tiếng sau, có một số điện thoại lạ gọi cho tôi, nói tôi ra cửa nhận đồ.

Ra ngoài cửa, tôi đảo mắt nhìn xung quanh, ngoài một chiếc xe Mercedes Vito màu đen đỗ cạnh cây cột điện gần đó, thì chẳng có gì bất thường cả, tôi còn đang nghi ngờ, thì đèn xe đột nhiên chớp sáng, cửa ghế phụ lái hơi hé mở, tôi biết người trên xe đang ra hiệu cho tôi lên xe. Thế là tôi cũng từ từ tiến lại gần chiếc xe, vừa đi vừa giả vờ nhìn sang chỗ khác. Thấy không có gì bất thường, tôi nhanh chóng ngồi vào ghế phụ lái.

“Anh Danh, chào anh”. Ngồi trên xe là một thanh niên để đầu cua, trông cao to lực lưỡng nhưng lại rất lễ phép. Tôi nhìn cậu ấy hỏi: “Cậu là Vệ Quốc Dân?”
Cậu thanh niên kính cẩn bảo “Vâng”, rồi đưa cho tôi một xấp tài liệu. Tôi giở ra xem, bên trong có một tấm ảnh của một người phụ nữ nhìn có vẻ rất hoạt bát lanh lợi, bên trên có ghi Dương Thấm Nguyệt, tôi hơi bất ngờ hỏi: “Là cô ta sao?”

Vệ Quốc Dân trả lời: “Phải, cô ta tên là Dương Thấm Nguyệt, anh không ngờ phải không? Cô ta là một học sinh giỏi tiêu chuẩn, khuôn mặt nhìn rất đơn thuần, nhưng bên trong thì trái ngược hoàn toàn. Ban ngày cô ta là một du học sinh ưu tú, nhưng đến tối lại trở thành góa phụ đen của một tổ chức sát thủ nước Mễ, gϊếŧ người không run tay, là một nhân vật khiến ai nghe thấy cũng phải hoảng sợ”.

“Góa phụ đen sao?”, tôi có chút kinh ngạc, từ này tôi đã nghe nhiều rồi, nó chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cả.

Vệ Quốc Dân gật đầu nói: “Phải, cái tên này mới có vài năm trước, nghe nói… là ngoại hiệu cô ta tự đặt cho mình. Cô ta nói mình đã kết hôn, nhưng chồng bị người ta gϊếŧ chết, từ đó mới lấy tên là ‘góa phụ đen’, tôi điều tra kỹ hơn, thì biết được một tin bất ngờ, đó là cái chết của chồng cô ta có liên quan mật thiết đến anh”.
Tôi ngây người ra, lật đi lật lại tài liệu, quả nhiên ở trang cuối có viết những thông tin khiến tôi đọc xong rất sững sờ, trong đó viết: “Dương Thấm Nguyệt, sinh ra ở Nam Kinh, từ nhỏ đã bị bỏ rơi ở cô nhi viện, năm hai tuổi được gia tộc lớn nhà họ Dương nhận nuôi, nhận nuôi được hai năm, thì phu nhân nhà họ Dương sinh hạ được em trai đặt tên là Dương Phàm Khôn, hai chị em tình cảm thân thiết gắn bó, dần dần chuyển thành tình yêu, nhưng bị gia đình phản đối kịch liệt. Dương Thấm Nguyệt vì thế mà được đưa sang nước Mễ du học, bị cấm về nước trong nhiều năm liền”.



Tôi hít vào một hơi thật sâu, nhớ đến dáng vẻ mờ ảo của Dương Phàm Khôn đã bị chôn sâu trong ký ức, thật không thể ngờ được, trái đất quả là tròn, thi thể của anh ta đã hóa thành tro bụi rồi, mà tôi vẫn bị anh ta liên lụy.


Vệ Quốc Dân thận trọng nói: “Anh Danh, anh xem tài liệu thì biết, lần này Dương Thấm Nguyệt về nước chắc chắn không đơn thuần chỉ là muốn chiếm lĩnh Nam Kinh. Cô ta muốn gây dựng lại nhà họ Dương, còn muốn báo thù anh nữa. Mặc dù Dương Phàm Khôn năm xưa không phải do anh trực tiếp gϊếŧ chết, nhưng cô ta luôn cho rằng sự xuất hiện của anh đã hủy hoại Dương Phàm Khôn, nên rất hận anh.





Vốn tưởng là kẻ thù mới, ai ngờ lại là oan gia cũ. Trong tài liệu có viết, năm đó Dương Thấm Nguyệt vì muốn được nhà họ Dương thừa nhận, nên luôn không ngừng cố gắng, cô ta còn cố ý gia nhập một tổ chức của nước Mễ, định lợi dụng tổ chức đó để xây dựng thế lực bên ngoài cho nhà họ Dương. Vì từ nhỏ đã thích nghịch súng, cộng thêm thói quen tập võ để rèn luyện cơ thể, nên cô ta đã nhanh chóng có được một vị trí nhất định trong tổ chức.


Có điều, đến khi cô ta về nước, thì Dương Phàm Khôn đã bị tôi và tên bạn họ Cao ngu ngốc của anh ta hại chết, nên cô ta hận tôi cũng là phải thôi.





Nếu như mọi chuyện đúng như những gì trong tài liệu viết, vậy lẽ nào thế lực của kẻ đứng sau Tống Vân Hải đã ra cả ngước ngoài rồi?








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.