Trần Danh giả, hắn đã từng đoạt lấy niềm hạnh phúc thuộc về tôi. Còn tôi, đang trên đường giành lại hạnh phúc của chính mình.
Khi ý nghĩ ấy hiện lên trong tâm trí, cậu tôi đã dẫn ông ngoại vào. Tôi thu lại vẻ thù hằn, ngồi chơi với Sơn Bào. Vào lúc tôi tưởng rằng đám người Trần Danh giả sẽ sớm rời khỏi đây, tôi thấy hắn đột nhiên xuất hiện từ đại sảnh, rồi từng bước tiến về trại chó. Quách Xuân theo sát bên hắn, nét mặt có phần căng thẳng như thể muốn ngăn cản hắn đến đó. Nhưng thay vì dừng bước, hắn lại bảo Quách Xuân đứng lại. Quách Xuân sợ mình tiếp tục đi theo sẽ bị hắn nghi ngờ, đành bất lực dừng bước lại.
Tôi thấy Sơn Bào nằm trong lòng mình đang gầm nhẹ. Hình như những con chó ở trại chó cũng cảm giác được cơn thịnh nộ của Sơn Bào, con nào con nấy bắt đầu run lẩy bẩy.
Tôi khẽ khàng vuốt ve bộ lông của Sơn Bào, vỗ về tâm trạng của nó, đồng thời nhìn xung quanh để tìm nơi ẩn nấp.
Trại chó này có tới mười mấy cái chuồng. Vì muốn trốn Trần Danh giả, tôi vội vàng đưa Sơn Bào đến chuồng chó nằm trong cùng, quay lưng ra ngoài. Dùng những vật dùng trong chuồng chó để che đi thân hình của mình, cùng lúc đó, tôi lặng lẽ quan sát Trần Danh giả.
Vị trí mà tôi đang nấp là nơi mà tầm mắt của Trần Danh không thấy được, nhưng tôi lại có thể len lén liếc nhìn hắn.
Chẳng mấy chốc, Trần Danh giả đã đến cửa trại chó. Toàn bộ chó ở đây dường như đều kích động, vừa xông về phía hắn một cách thù địch vừa sủa liên hồi. Người huấn luyện chó vội vã đến dẹp loạn nhưng bị Trần Danh giả xua tay ngăn lại. Tôi bỗng thấy tò mò. Hắn là một kẻ vô cùng tự phụ, với tính tình của hắn, lẽ ra phải nổi trận lôi đình khi bị chó sủa thế này mới đúng. Sao hắn đột nhiên đổi tính thế nhỉ?
Vào lúc này, tôi nhìn thấy Trần Danh giả lấy điện thoại ra. Hắn nhấn nút nghe máy rồi nói gì đó với vẻ lén la lén lút, ánh mắt tràn ngập ý cười lạnh lẽo. Trực giác mách bảo tôi, tên này chắc chắn đang có mưu đồ bất chính. Hắn không ngăn tiếng chó sủa vì muốn để âm thanh này át đi giọng của hắn. Trên thực tế, một khi lũ chó này đã sủa thì những người xung quanh đều không nghe được giọng hắn, âm mưu của hắn cũng sẽ không bị phát hiện.
Nghĩ đến chuyện hắn đến đây cùng ông ngoại, trong lòng tôi bỗng thấy thấp thỏm lo âu. Tôi thầm nghĩ, chắc hắn sẽ không thừa cơ ra tay với ông ngoại trên đường về đâu nhỉ? Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này sẽ xảy ra, tôi thấy mình không thể trơ mắt đứng nhìn nữa, phải làm gì đó thôi.
Lúc này, Trần Danh giả gọi điện xong nên đã xoay người rời đi. Sau khi hắn đi mất, tôi vội vàng trèo qua cửa sổ để về phòng, thay quần áo, đem theo mấy thứ như súng, dao, dao găm. Trở lại trại chó, sau khi xoa dịu Sơn Bào, tôi mới âm thầm gửi tin nhắn cho Quách Xuân. Tôi nhờ anh ấy giúp tôi lên được xe của ông ngoại.
Chỉ một lúc sau, tôi đã nhìn thấy Quách Xuân bàn bạc vài câu với tài xế của ông ngoại. Sau đó, người tài xế kia đã lái xe đến nơi đỗ xe. Tôi vòng qua biệt thự, đến nơi đỗ xe, nhìn thấy Quách Lâm đang rửa xe. Trong khi đó, Quách Xuân và người tài xế kia đang quay lưng về phía tôi, vừa hút thuốc vừa tán dóc.
Tôi thầm nghĩ Quách Xuân quả là thông minh, biết dùng cái cớ rửa xe để dụ tài xế xuống.
Quách Lâm vừa chuyên tâm rửa xe vừa nhìn xung quanh đầy cảnh giác, chắc là đang tìm tôi. Nhìn thấy tôi lẳng lặng đến gần, anh ấy lập tức mở cốp xe. Tôi vội vàng chui vào cốp rồi giơ tay làm dấu ‘OK’. Anh ấy đóng cốp lại, nhưng thật ra vẫn chừa lại một khe hở cho tôi. Ở bên trong, tôi dùng tay giữ lấy cốp. Nếu như không quan sát kỹ, chắc chắn sẽ không ai nhận ra. Làm như vậy là để tôi có không gian hít thở, lỡ như phải ở trong cốp lâu quá cũng sẽ không bị ngộp chết. Lát sau, Quách Lâm nói xe đã rửa xong, tài xế cũng lên xe rồi lái đến trước cửa đại sảnh. May mắn là Trần Danh giả và ông ngoại tôi cũng đang chuẩn bị quay về. Bọn họ không phát hiện cốp sau có vấn đề, nên dĩ nhiên cũng không phát giác sự tồn tại của tôi.
Cứ như thế, tôi trốn ở cốp xe, theo ông ngoại lên đường trở về. Nghĩ đến việc chốc nữa có khả năng sẽ xảy ra chuyện, tôi bèn vạch sẵn kế hoạch để cứu ông ngoại.
Kết quả là cả đoạn đường bình an vô sự. Chẳng bao lâu sau, xe đã dừng lại. Tôi thầm suy tư, chẳng lẽ do mình quá đa nghi? Biết thế đã không mạo hiểm bám đuôi rồi.
Cửa xe mở ra, tôi lập tức nghe thấy tiếng Trần Danh giả cười nói: “Ông ngoại, tối nay ông ăn cơm trước nhé, không cần đợi cháu. Cháu đi chơi với bạn, chắc sẽ về muộn lắm”. Sao cơ? Trần Danh giả muốn xuống xe giữa chừng à?
Ít lâu sau, xe tiếp tục chạy. Tôi nhìn qua khe hở, thấy đôi giày của Trần Danh giả, tự hỏi rốt cuộc hắn đang tính làm gì. Chẳng lẽ hắn không muốn bị nghi ngờ nên đi trước để tạo chứng cứ ngoại phạm, đồng thời giúp hắn không bị cậu tôi và người nhà họ Vệ trách tội không bảo vệ được ông ngoại?
Nếu như suy đoán này là thật, vậy tình hình của ông ngoại tôi bây giờ còn nguy hiểm hơn vừa nãy. Tôi ngẫm nghĩ một lát, bèn quyết định sẽ tìm cơ hội xuống xe rồi tiếp tục theo đuôi Trần Danh giả. Nếu hắn thật sự có âm mưu gì, tôi sẽ uy hϊếp tính mạng hắn ngay tức khắc, không để hắn ra tay với ông ngoại.
Vừa khéo, xe đang chạy đến một ngã rẽ. Tôi mở cốp, thừa dịp không có ai, bèn lăn xuống. Cả người nằm rạp trên nền đất, sau đó tôi nhanh chóng ngồi dậy rồi chui vào lùm cây gần đó. Dường như người tài xế kia không ngờ cốp sau đột ngột bật ra, bèn xuống xe kiểm tra, thấy không có vấn đề gì nên cũng quay lại chạy tiếp. Đợi đến khi tài xế lái xe rời đi, tôi mới cấp tốc chạy về phía trước. Nhìn thấy Trần Danh giả leo lên một chiếc xe, tôi cũng vội vàng bắt xe, nhờ tài xế bám sát hắn.
Vì tài xế này không phải kẻ bám đuôi chuyên nghiệp nên cũng không khiến Trần Danh giả phát giác mình bị người khác cố ý theo dõi. Sau khoảng nửa giờ đồng hồ theo đuôi, tôi thấy Trần Danh giả và một người đàn ông xuống xe, sau đó vào một khách sạn. Tôi bảo tài xế đỗ xe cách đó khá xa rồi cũng xuống xe. Lúc này, tôi nhận được cuộc gọi từ cậu. Ông ấy hỏi tôi sao lại chạy đi mà không nói tiếng nào, còn nói rằng bên ngoài rất nguy hiểm. Tôi áy náy đáp: “Cháu xin lỗi cậu. Nhưng chuyện liên quan đến an nguy của ông ngoại, cháu thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn được”. Ông ấy rầu rĩ nói: “Cậu biết cháu rất lo cho ông ngoại. Nhưng vệ sĩ và tài xế của ông ngoại đều do cậu đích thân chọn lựa. Xe cũng được tăng cường hệ thống chống đạn. Dù Trần Danh giả tự ra tay hãm hại ông ngoại ngay trên xe, ông ấy cũng sẽ không gặp chuyện”.
Thì ra là vậy. Tôi bỗng thấy kỳ lạ: “Nhưng cháu có thấy vệ sĩ nào đâu ạ”.
“Người tài xế kia chính là vệ sĩ. Ngoài ra, còn có sáu vệ sĩ khác ở những nơi bí mật. Bọn họ đều biết thân phận của cháu nên sẽ không ra tay đối phó với cháu. Nếu không thì dù cháu có giỏi cỡ nào cũng đã bị họ xử đẹp từ lâu rồi”. Cậu tôi cười nói: “Nhưng mà, thấy cháu quan tâm ông ngoại như thế khiến cậu thật sự rất vui. Thôi được rồi, giờ thì mau chóng quay lại đây dưỡng thương đi”.
Tôi liếc nhìn khách sạn, thấp giọng đáp: “Không được, cháu phải đi xem xem rốt cuộc tên Trần Danh giả đó có mưu đồ gì. Hắn nói với ông ngoại rằng hắn có hẹn với bạn, nhưng cháu cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy”. Nghe xong, cậu tôi có phần do dự. Tôi bèn nói tiếp: “Cậu yên tâm đi ạ. Cháu biết bảo vệ mình mà”.
Ông ấy biết tôi là người đã nói là làm, đành bất lực trả lời: “Thôi được. À phải rồi, ban nãy cháu nói Trần Danh giả hẹn gặp bạn, giờ hắn đang ở đâu thế?”
“Khách sạn Hilton”. Tôi vừa nói vừa đi về phía Hilton, “Cậu hỏi chuyện này làm gì thế ạ? Cậu cũng định đến đây sao?”
Cậu tôi đáp với vẻ khinh thường: “Cậu không đến đó. Nhưng cậu có một người bạn thân làm ở Hilton, là cấp quản lý đấy. Có lẽ bạn của cậu sẽ giúp đỡ được kha khá cho cháu. Đừng vội vào khách sạn, tìm một góc vắng người rồi ở đó đợi tin cậu”.
Không ngờ cậu tôi còn có người quen ở nơi này. Tôi vội đáp “Cháu biết rồi ạ”, sau đó tìm một góc khuất người rồi ngồi xuống hút thuốc. Chẳng bao lâu sau, đã có một số điện thoại lạ gọi cho tôi. Tôi nhìn về phía cổng Hilton, thấy một người đàn ông ngoại quốc mắt xanh tóc vàng đang đứng đó. Ông ấy cầm điện thoại trong tay, mắt nhìn bốn phía. Tôi vẫy vẫy tay, người đàn ông đó bèn chạy đến chỗ tôi, chào hỏi tôi bằng tiếng Trung rất lưu loát. Ông ấy đưa cho tôi một cái túi, trong túi là đồng phục của nhân viên phục vụ. Tôi biết ông ấy muốn tôi giả làm nhân viên phục vụ để vào khách sạn, vô cùng khớp với ý định của tôi. Sau khi giơ ngón cái với ông ấy, tôi vội vàng thay quần áo, đeo khẩu trang rồi theo ông ấy vào Hilton bằng lối dành cho nhân viên. Trên đường vào trong, tôi có trò chuyện với ông ấy và biết được căn phòng của Trần Danh giả. Tôi cũng tiết lộ về kế hoạch của mình, rồi đưa cho ông ấy một thiết bị nghe lén, nhờ gắn thiết bị này dưới đáy chai rượu vang khi mang vào phòng hắn. Còn tôi thì ở hành lang đợi tin.
Người đàn ông ngoại quốc này hành sự khá nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã cho người đưa được thiết bị nghe lén vào phòng. Tôi để điện thoại vào túi, đeo tai nghe vào. Bên trong tai nghe lập tức vang lên một giọng nói lạ lẫm: “Tống đại thiếu gia, hai chúng ta đã từng hợp tác một lần rồi. Hẳn cậu cũng cảm nhận được sự trung thành của tôi, đúng không?”
Tống đại thiếu gia? Tôi đoán là Trần Danh giả. Trước đây hắn tên là Tống gì đó mà, vì Tống Vân Hải họ Tống, nên hắn cũng chỉ nhận người bố nuôi này thôi. Trần Danh giả cười nhạt: “Chú Bàng, chú muốn gì, cứ việc nói thẳng”.
Người được gọi là ‘chú Bàng’ kia cười hề hề, đáp: “Thế thì tôi nói thẳng vậy… Nghe nói, vị đại ca thần thông quảng đại cấp trên của chúng ta đã ép được Tống Giang Sơn và tên Tô Sĩ Hạo đáng ghét từ chức rồi. Vì vậy tôi đang nghĩ, liệu có thể để tôi ngồi vào vị trí ấy được không? Cậu thấy đấy, tôi vốn có địa vị tương đồng với tên họ Tô kia. Nếu như tôi được thăng chức thì cũng hợp tình hợp lý”.
Nghe tới đây, tôi biết ngay suy đoán trước đó của mình đều đúng cả. Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ thật sự bị bắt. Kẻ giật dây đằng sau đã lợi dụng họ để ép ông Tống và ông Tô từ chức. Gã này chắc là con rối trong quân đội của kẻ giật dây kia, có thân phận ngang hàng với Tô Sĩ Hạo, họ Bàng, có lẽ rất dễ điều tra. Nghĩ đến đây, tôi bèn kích động nhắn tin báo cho cậu tôi ngay tức khắc. Bỗng, tôi nghe thấy tiếng Trần Danh giả cười nói: “Chú Bàng, tôi biết chú rất nóng lòng thăng tiến phát tài. Nhưng nếu bây giờ bọn tôi đưa chú lên vị trí ấy, đám người Tống Giang Sơn chắc chắn sẽ biết chú và bọn tôi cùng một phe. Làm như thế có khác gì tự đâm đầu vào họng súng đâu?”
Người họ Bàng kia có lẽ vì lợi ích trước mắt nên không nghĩ tới tình huống này, bèn bối rối hỏi lại: “Vậy phải làm sao đây? Tôi thật sự rất muốn ngồi vào cái ghế đó, tôi…”
“Chú Bàng, đừng sốt ruột. Tôi vốn để dành vị trí ấy cho chú, nhưng trước hết, chúng ta cần tìm một kẻ chết thay để ngụy trang cái dã. Đợi đến lúc kẻ chết thay bị hoài nghi, bị đối phó, chúng ta sẽ gϊếŧ kẻ đó, tạo hiện tượng giả ‘gϊếŧ người diệt khẩu’. Đến khi ấy, chú ngồi vào cái ghế đó cũng sẽ không bị họ nghi ngờ nữa”. Nói đến đây, Trần Danh giả bật cười nham hiểm.
Gã họ Bàng cũng không kìm được tiếng cười ha hả. Tôi vừa nghe vừa toát mồ hôi lạnh. Nếu không nghe được cuộc trò chuyện này, tôi không thể tưởng tượng được chúng tôi sẽ còn bỏ qua bao nhiêu manh mối, khiến bao nhiêu tính mạng vô tội bị hàm oan.
Đang nghĩ ngợi thì tôi nhận được tin nhắn của cậu. Đọc tin xong, tôi lập tức không còn bình tĩnh được nữa. Nội dung tin nhắn viết rằng: “Gã họ Bàng này có lẽ chính là người bạn đã giúp mẹ cháu đối phó cháu, tên Bàng Hữu Quang. Xem ra, chuyện lần trước không phải là mẹ cháu lợi dụng gã, mà là gã bắt tay với Trần Danh giả để lợi dụng mẹ cháu. Nếu như xảy ra bất trắc gì, dù có điều tra được thì kẻ chủ mưu cũng là mẹ cháu. Bà ấy sẽ là thủ phạm chính, tội nặng nhất!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]