Chương trước
Chương sau
Cậu tôi nói địa điểm nhóm Tống Giai Âm chấp hành nhiệm vụ không có người sống, chỉ còn thi thể.

Nghe tới đây, trái tim tôi như bị vùi giữa băng tuyết, lạnh lẽo tới tận xương, gần như bị đông thành ngàn vạn mảnh vụn.

Tôi dần dần ngã ngồi xuống giường. Cậu thấy tôi như vậy bèn vội vàng an ủi: “Tiểu Danh, cháu đừng nóng ruột. Người của chúng ta đã xác định trong số các thi thể ấy không có Tô Quảng Hạ và Tống Giai Âm. Nhưng toàn bộ những chiến hữu đi cùng họ thì… toàn bộ đều đã hi sinh oanh liệt cả. Ngoài ra, số kẻ địch bị họ tiêu diệt có tới hơn trăm mạng. Cậu cũng đã cho người điều tra thân phận những kẻ này rồi. Trừ hơn chục kẻ địch, còn có một đám phần tử vũ trang không rõ thân phận, theo nhận định ban đầu thì hẳn là lính đánh thuê”.

Lính đánh thuê? Tôi không khỏi nhớ tới đám lính đánh thuê do Tống Vân Hải bồi dưỡng. Những kẻ đó cũng đã chết gần hết, chỉ còn lại có mười mấy tên, cũng chẳng làm được thêm gì to tát, càng sẽ không được trọng dụng, vậy nên chắc không phải là bọn họ. Nhưng nếu vậy, đám lính đánh thuê này là ai mới được? Liệu có phải là nhánh do kẻ đứng sau Tống Vân Hải bồi dưỡng không?

“Có thể điều tra được xem đám lính đánh thuê đó có gốc gác thế nào không ạ?” Tôi hỏi thêm.



Cậu tôi lắc đầu bảo: “Hơi khó đấy. Cậu đã kêu người xác định thân phạn của bọn chúng ngay rồi. Kết quả thực sự khiến người ta sợ hãi. Những người này, đều là tội phạm tử hình lẽ ra đã chết rồi”.

Cái gì? Tội phạm tử hình? Tôi trầm giọng bảo: “Phạm tội tử hình vậy mà vẫn chưa có chết, lại còn biến thành lính đánh thuê do kẻ khác bồi dưỡng. Kẻ chủ mưu nếu không có bản lĩnh một tay che trời thì sao làm nổi chuyện thế này? Có điều, nếu là tội phạm tử hình,vậy thì hẳn là có thể bắt đầu điều tra từ những người phụ trách nhà giam thời điểm đó”.

Cậu của tôi lại lắc đầu, nói với đôi phần chán nản pha với bất đắc dĩ: “Cháu nghĩ đơn giản quá rồi. Những tên tội phạm tử hình đó đều là những kẻ lẽ ra đã bị xử bắn từ mười năm về trước. Còn người phụ trách nhà giam khi đó, cũng đã đột ngột qua đời muốn do uống quá nhiều rượu từ lâu rồi”.





Qua đời đột ngột, lại là qua đời đột ngột? Tôi không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp đến vậy đâu. Tôi và cậu liếc nhìn nhau, tôi có thể chắc chắn hơn về suy đoán của mình dựa vào ánh mắt của cậu. Đây có lẽ lại là một âm mưu qua cầu rút ván, gϊếŧ người giệt khẩu. Kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này có thể nói là cực kỳ nham hiểm và độc ác, thông minh mẫn tiệp, không hề để lại chút nhược điểm hay manh mối nào cho kẻ khác. Mà e là trước khi chết, người bị gϊếŧ vẫn còn tưởng bản thân được chủ nhân trọng dụng, sẽ không để lộ ra ngoài một chữ nào, cũng vì vậy mà đem theo bí mật xuống mồ.

Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào hay sao?

“Hiện giờ không có tin tức gì của hai người họ cả, chỉ có hai khả năng xảy ra. Một là họ đã chạy trốn thành công, và đang còn sống. Chỉ là có bị thương không, giờ đang nấp ở đâu thì chúng ta không biết. Khả năng còn lại là họ đã bị bắt. Cháu cảm thấy nghiêng về khả năng thứ hai nhiều hơn”.

Cho dù tôi có tin tưởng thực lực của Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ, nhưng nơi mà họ làm nhiệm vụ lại là chỗ bình thường không thể trốn nổi, trừ phi có người tới cứu viện. Nhưng có một điều cực kỳ rõ ràng, đó là nhiệm vụ lần này còn có mục đích dồn hai người họ vào chỗ chết. Vậy nên có lẽ cũng chẳng có cứu viện nào hết. Trong tình hình như vậy mà họ muốn chạy, biết chạy làm sao đây?

Cậu tôi lại bảo: “Cậu hiểu ý cháu. Nhưng cháu đã nghĩ tới chuyện này chưa, nếu đây thật sự là muốn gϊếŧ người, bọn họ đã có năng lực để gϊếŧ chết hai người họ, vậy tại sao lại không gϊếŧ mà chỉ bắt đây?”

Tôi không có trực tiếp trả lời câu hỏi này mà chỉ hỏi lại: “Cháu nhớ hôm qua cậu có bảo, chuyện của cháu không có ảnh hưởng tới Tống Giang Sơn, mà một thuộc hạ của ông ấy đã gánh tội thay có phải không ạ?”
Cậu tôi đáp đúng vậy, nói xong bèn nhíu mày không nói thêm gì. Yên lặng hồi lâu, cậu mới trầm giọng bảo: “Ý của cháu không phải là… bọn họ thay đổi chiến lược, định lợi dụng Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ, hòng khống chế Tống Giang Sơn và vị tướng quân kiên cường nhà họ Tô là Tô Sĩ Hạo đó chứ?”

“Không sai ạ, ý của cháu đúng là như vậy”. Tôi nghiêm túc phân tích: “Có lẽ kế hoạch ban đầu của họ là lợi dụng cháu để đánh vào Tống Giang Sơn và thế lực của ông ấy, sau đó là tiêu diệt hai thế lực là Tô Quảng Hạ và Tống Giai Âm, tiến thêm một bước trong việc làm suy yếu quyền lực và địa vị của Tống Giang Sơn. Tuy nhiên, thông qua sự việc lần này, bọn họ nhận ra rằng Tống Giang Sơn không có dễ dàng bị lật đổ như thế, vậy nên mới thay đổi chiến lược. Nếu đã không thể đánh đổ được Tống Giang Sơn, vậy thì dứt khoát thử cách khống chế và lợi dụng xem sao. Tống Giang Sơn chỉ có mỗi một đứa con là Tống Giai Âm, ông ấy rất yêu con gái mình. Còn về Tô Quảng Hạ, anh ấy là niềm tự hào của Tô Sĩ Hạo, cũng là người vô cùng quan trọng với ông ấy. Không chế được hai người họ, chẳng khác nào bắt được điểm yếu của Tống Giang Sơn và Tô Sĩ Hạo cả…”
Câu tiếp theo tôi không có nói hết, vậy nhưng cậu tôi lại có biểu cảm như đã hiểu cả. Cậu bảo: “Chẳng có ai là tường đồng vách sắt cả, chỉ cần bị nắm được điểm yếu, thì sẽ không lo thiếu cách khiến họ đi vào khuôn khổ. Kẻ đứng sau chuyện này đúng thật là độc ác, Tống Giang Sơn và Tô Sĩ Hạo đều là những vị lãnh đạo quan trọng và tài giỏi bậc nhất của Hoa Hạ chúng ta, quyền cao chức trọng. Nếu hai người họ bị khống chế, chỉ e là hòa bình và sự ổn định của Hoa Hạ sẽ trở nên đáng lo ngại”.

Tôi lắc đầu, nói một cách chắc chắn: “Không đâu, cậu nghĩ lầm rồi. Vì quốc gia, vì nhân dân, vì tín ngưỡng trong lòng họ, hai người đó tuyệt đối sẽ không để đối phương điều khiển. Cho dù con của họ có vì vậy mà chết, thì cũng sẽ kiên trì không thay đổi như lúc ban đầu”.
Cậu của tôi có vẻ như không thể nào tưởng tượng nổi: “Sao lại thế được, đây là máu thịt của họ cơ mà?”

“Sao lại không thế được ạ? Dù sao thì… họ đúng là người như vậy mà”. Tôi vừa nói vừa nhớ tới lúc trước, khi Tô Sĩ Hạo vì nhiệm vụ mà để mặc Tô Nhược Thủy rơi vào nguy hiểm, có khả năng mất mạng bất kỳ lúc nào. Hai tay tôi siết lại với nhau.

Có những chuyện, dù đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng mỗi lần nghĩ tới vẫn sẽ làm người ta đau đớn tới muốn chết đi.

Tôi tiếp tục bảo: “Cháu nghĩ kẻ đứng sau kia chắc chắn đã biết rõ tính cách của Tống Giang Sơn và Tô SĨ Hạo, vậy nên bọn chúng sẽ không cố để khống chế hai người, khiến họ làm chuyện tổn hại đến tôn nghiêm của quân nhân, tổn hại đến sự bình yên của Hoa Hạ”.

Tạm dừng lại một chút, tôi nói với giọng điệu chắc chắn: “Vậy nên cháu đoán, đối phương sẽ bắt họ làm một việc không quá khó khăn. Đó là giao lại quyền lực trong tay, tự mình rời khỏi vị trí đang có”.
Nghe vậy, cậu nhìn tôi với đôi phần kinh ngạc. Cậu im lặng một lát rồi thầm chấp nhận mà gật đầu: “Cháu nói có lí. Chỉ là nếu họ thực sự rút lui, vậy vị trí của họ sẽ do ai tiếp nhận?”

“Đúng vậy, vị trí của họ sẽ do ai tiếp nhận nhỉ?” Tôi nhìn cậu, cười mà như không, hỏi ngược lại một câu.

Cậu tôi chép miệng một cái, lập tức hiểu ra ngay. Cậu cười ha hả: “Thằng nhóc nhà cháu cũng ranh thật đấy. Ý cháu là chỉ cần nhìn xem ai là người thế chố là có thể xác định được quan hệ giữa người đó và kẻ đứng sau. Từ đó, chúng ta có thể nhân tiện tìm ra kẻ đó, đúng không?”

Tôi gật đầu, cậu nói tiếp: “Dựa theo lời cháu, nếu sự tình thực sự đúng với những gì cháu đoán, vậy là cậu có thể mặc kệ chuyện Tống Giang Sơn và Tô Sĩ Hạo từ chức rồi? Có điều, nói thật ra ấy. Hai người họ thực sự rất lợi hại, làm người cũng chính trực. Hoa Hạ cần những vị lãnh đạo như thế.
Tôi đương nhiên biết những gì cậu nói là đúng. Hai người đó mà từ chức thì quả thực là tổn thất cho Hoa Hạ và nhân dân. Nhưng bảo tôi ích kỷ cũng được, lạnh lùng cũng được. Trong mắt tôi, nếu hai người họ từ bỏ địa vị của mình mà có thể đổi được một con đường sống cho Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ, vậy thì điều đó cũng là đáng giá. Dường như đoán được suy nghĩ của tôi, cậu cười với vẻ bất đắc dĩ: “Nếu đã thế thì cậu sẽ khoanh tay đứng nhìn vậy”.

Tôi gật đầu, lòng lại nhớ tới việc hiện giờ Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ đang không rõ sống chết thế nào. Cho dù đoán rằng họ sẽ không sao, nhưng đoán thì cũng chỉ là đoán. Trước khi chắc chắn được họ bình an vô sự, có thế nào tôi cũng không yên lòng nổi. Nghĩ vậy, tôi nói: “Phải rồi, cậu, cháu mong cậu cố gắng giúp cháu điều tra chuyện này. Nếu có tin gì về Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ, cậu nhất định phải báo cho cháu ngay nhé”.
Nói chuyện với cậu thêm một lát, tôi bỗng nghe thấy tiếng bước chân có phần sốt ruột vang lên ơ đầu cầu thang bên kia. Hai chúng tôi liếc nhìn nhau, ngoài cửa lập tức vang lên tiếng gõ cửa. Cậu tôi cho người đó tiến vào, Quách Xuân có vẻ hơi căng thẳng: “Ông chủ, không hay rồi. Cụ Vệ đưa tên Trần Danh giả cùng tới”.

Tôi và cậu liếc nhìn nhau, thật không ngờ hai người đó lại tới đây cùng nhau. Cậu bảo tôi cứ ở trên lầu, đừng xuống dưới. Sau đó, cậu đứng dậy, vừa ra ngoài vừa hỏi: “Sơn Bào đâu?”

Quách Xuân hơi khó xử: “Trừ ông chủ và thiếu gia ra, nó chẳng nghe lời ai cả. Nhưng thuần dường viên đã đưa những con chó khác tới gần công rồi. Có những con chó kia che mắt, chắc Sơn Bào sẽ không lộ đâu.

Nói tới Sơn Bào, từ cái ngày bắt đầu tỉnh dậy, tôi đã nghe cậu kể lại. Lúc trước, khi cậu biết Tống Giai Âm muốn sử dụng chó để dò xét thân phận của Trần Danh giả thì đã đoán ra Sơn Bào sẽ gặp nạn, vậy nên đã lặng lẽ đưa nó đi, sau đó đổi thành một con chó trông gần giống nó. Bởi vì cả Tống Giai Âm và Tam gia đều không biết điều này, vậy nên ai cũng tưởng Sơn Bào đã không còn nữa rồi. Có điều sự thực là nó sống thoải mái khủng khϊếp, được nuôi tốt tới mức bộ lông bóng mượt luôn.
Tôi nói: “Để tôi nhảy từ cửa sổ xuống, lén tới khu nuôi chó. Nếu tôi không tự mình đi khống chế Sơn Bào, sợ là khi thấy Trần Danh giả nó sẽ có ý đối địch. Nếu vì nó mà chúng ta bị lộ, vậy thì mọi nhẫn nhịn đều sẽ thành công cốc”.



Tôi đương nhiên biết Sơn Bào vô cùng có linh tính, sợ là nó thật sự sẽ gây ra chuyện, vậy nên tôi cũng cẩn thận hơn. Tôi nhảy qua cửa sổ ra ngoài, nhanh chóng tiến vào khu nuôi chó. Khi nhân viên mở cửa cho tôi, cả đám chó đều cáu kỉnh, nhìn tôi đầy thù địch, dường như còn chuẩn bị tru lên. Vậy nhưng khi trông thấy Sơn Bào chạy tới, thân mật cọ lên người tôi, những con chó kia đều trở nên vô cùng ngoan ngoãn, không còn gầm gừ nữa, cả đám nằm xuống như thường.





Đưa tay xoa đầu Sơn Bào, tâm trạng vốn lộn xộn của tôi bỗng trở nên bình tĩnh vô cùng. Tôi đưa nó tới một góc khuất để trốn. Đúng lúc này, một chiếc xe kiểu cổ điển chậm rãi tiễn vào biệt thự, cuối cùng thì dừng lại trước sảnh lớn. Tôi lập tức trông thấy một người trẻ tuổi nhảy xuống xe. Khi trông thấy hắn, nỗi hận trong lòng tôi chợt dâng lên ngút trời. Bởi vì hắn không phải ai khác, mà chính là Trần Danh giả, kẻ nằm mơ tôi cũng muốn gϊếŧ chết.


Trông Trần Danh giả vui vẻ đắc ý, trên mặt treo nụ cười ngoan ngoãn kính cẩn. Nếu không phải tận mắt trông thấy, tôi còn không tin nổi đây là hắn. Hắn mở cửa xe, cung kính đưa một tay ra, đỡ một ông cụ xuống xe. Ông cụ ấy có mái tóc bạc trắng, nhưng lưng vẫn còn thẳng. Trên gương mặt lớn tuổi, đôi mắt sáng ngời, rất có thần. Ông mặc chiếc áo gió, đi đôi giày da, trông đúng là một ông cụ khỏe mạnh đầy tinh thần. Toàn thân ông tỏa ra cảm giác nho nhã lại đầy nhiệt huyết, thật sự khiến người ta trông mà giật mình.





Lần đầu gặp ông, lòng tôi không khỏi có hơi kích động. Bởi vì đây chính là ông ngoại của tôi, người đàn ông vĩ đại đã nhận nhịn đeo cái danh độc ác bao nhiêu năm trời.





Lúc này, cậu tôi đã đi ra đón ông ngoại và Trần Danh giả. Hắn chào hỏi cậu tôi một cách lễ phép, cậu cười híp mắt, mời cả hai vào nhà. Nhìn bọn họ “tam đại đồng đường, hòa thuận vui vẻ”, trong lòng tôi vô cùng phức tạp. Trần Danh giả, hắn đã cướp mất hạnh phúc lẽ ra phải thuộc về tôi.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.