Sau khi Bào Văn nghe được tôi phải đến thủ đô làm nhiệm vụ, lại nói ông trời đang giúp chúng tôi, trong lòng tôi khẽ động, biết suy đoán trước đó của mình chắc chắn đúng phải đến tám chín phần, hỏi cô ta nói như vậy là có ý gì?
Bào Văn nói: "Trong điện thoại không thể nói rõ được, gặp mặt rồi nói".
Gặp mặt rồi nói? Tôi có chút kinh ngạc hỏi: "Em cũng đang ở thủ đô sao?"
Bào Văn cười mà như không cười hỏi: "Sao nghe giọng điệu của chồng dường như cảm thấy rất thất vọng chuyện em đang ở thủ đô vậy?"
Tôi đương nhiên là thất vọng rồi, nếu như Bào Văn ở đó, tôi và Tống Giai Âm muốn lén đi dạo phố thôi cũng khó, đương nhiên trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng tôi không nói ra, tôi nói: "Thất vọng thì không thất vọng, nhưng anh cảm thấy có chút phiền muộn".
"Phiền muộn?"
"Đúng, phiền muộn, có cảm giác không thể nắm rõ được em, anh làm gì, đi đâu đều kịp thời nói với em, nhưng em từ trước đến nay thì đều không nói với anh, có lúc anh cảm thấy bản thân không phải là chồng em, mà giống như em trai của em hơn". Lúc tôi nói những lời này, trong giọng nói còn cố ý có vài phần sốt ruột.
Bào Văn vội vàng thu lại những nghi ngờ của cô ta với tôi, cười nói: "Chồng à, nghe anh nói kìa, không phải do em không tiện liên lạc với anh sao, nếu như em tùy tiện liên lạc với anh ngộ nhỡ bị bại lộ thì phải làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664541/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.