Chương trước
Chương sau
Tiểu Thúy nói lớp trang điểm của em ấy không làm tôi mất mặt là tốt rồi, nhìn dáng vẻ thẹn thùng lúng túng của em ấy, tôi đâu có ngốc, nếu như nói đến bây giờ mà tôi vẫn không hiểu ra tâm ý của em ấy thì tôi đúng là một tên ngu xuẩn.

Chỉ có điều, có những tình cảm đã định sẵn là tình đơn phương, tôi sẽ không thể đáp trả em ấy, vĩnh viễn không, không phải vì thân phận của em ấy, mà là vì tôi không có cảm giác gì cả, cũng không muốn cho em ấy hi vọng.

Dẫn Tiểu Thúy xuống sàn đấu ngầm trong những suy nghĩ lan man, tôi vừa bước vào đã nhận được không ít ánh mắt thiếu thiện chí, tôi nhìn một lượt, phát hiện ra mấy tên lần trước đi cùng Vương Hào bị tôi đánh lúc này đang đứng cách cửa không xa, ánh mắt ám muội nhìn tôi, từ vẻ trào phúng trong cái nhìn của bọn chúng, tôi biết bọn chúng đã chuẩn bị tinh thần ‘bắt rùa trong rọ’ rồi. Mẹ kiếp, ông đây đếu phải là rùa nhé!

Tôi vờ như không thấy dáng vẻ có ý xấu của bọn chúng, dẫn Tiểu Thúy đến hàng ghế đầu ngồi xuống. Vé chị Hoa đưa tôi là hạng VIP, ngồi ngay hàng đầu, tôi nghĩ tấm vé này chắc chắn là do Vương Hào đưa cho chị ta, tên đó đại khái là nghĩ vị trí này cách xa cửa, gần cuối buổi tôi cũng sẽ không về quá sớm, đến lúc đó người của bọn chúng sẽ chặn tôi lại ở đây, cũng không bị gây xôn xao quá lớn.

Không ngờ gã này tính toán cũng tỉ mỉ ra phết, có thể cân nhắc nhiều tình huống như vậy, chỉ là ông ta không biết, sự sắp đặt này của ông ta thực chất lại giúp tôi hoàn thành việc của mình.

Sau khi ngồi xuống, tôi nhìn thấy người xung quanh đều rất tò mò nhìn tôi, ai nấy cũng to nhỏ thì thầm tôi là ai, có thẻ ngồi vào vị trí VIP này ở Đông Bắc chắc chắn phải có gia cảnh và thân phận không nhỏ, bởi vì chị Hoa từng nói, tấm vé này có giá tới 10 ngàn, hơn nữa những người ngồi ở ghế VIP xem trận đấu, tiền cược bỏ ra cũng rất nhiều, đã từng có người vì cá cược, mà trong một đêm đã ra đi cả triệu bạc, cho nên không có tiền, chả ai hơi đâu mà đi mua tấm vé VIP này làm gì, với lại, cho dù có tiền mua mà không cá cược, người ta cũng sẽ không bán vé cho.



Lúc này, một người đàn ông trông có vẻ nhã nhặn ngồi bên cạnh nhấc kính, thân thiện hỏi: “Người anh em này, nhìn mặt lạ quá, không biết anh từ đâu tới?”

Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, tôi cười nói: “Xin chào, tôi không phải người ở đây, từ nơi khác đến muốn vui chơi chút thôi”.

“Không phải người ở đây? Mà có thể mua được vé VIP sao?”. Người đó có vẻ hào hứng, nói: “Người anh em lại khiêm tốn rồi”.

Tôi cười không nói gì, lúc này, một người đàn ông phía sau không chắc chắn hỏi: “Ô, đi cùng người anh em này có phải là Tiểu Thúy của Tửu Trì Nhục Lâm không?”





Tiểu Thúy quay đầu lại nhìn, sắc mặt hơi thay đổi, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói: “Anh Hoàng, trùng hợp quá, anh cũng ở đây à”.

Tôi nhíu mày, nghĩ bụng Tiểu Thúy gặp ‘người quen’ à? Tên anh Hoàng đó lúc này lộ ra một nụ cười dung tục, nói: “Đúng là Tiểu Thúy rồi, em nói xem gái bán hoa như em sao lại trang điểm giống thiên kim tiểu thư thế này, làm anh đây thoạt nhìn còn tưởng mỹ nữ nhà giàu có nào chứ”.

Sắc mặt Tiểu Thúy lập tức tái nhợt, vội vàng nhìn sang tôi, tôi lạnh lùng liếc tên anh Hoàng một cái, có thể là vì ánh mắt của tôi làm hắn khó chịu, khiến hắn phẫn nộ, cười lạnh nói: “Nghe nói gần đây Tiểu Thúy được một cường hào giàu có từ nơi khác đến bao nuôi, lẽ nào là người anh em này sao?”

Tiểu Thúy đang định lên tiếng, tôi ám thị em ấy đừng nói, bình thản đáp: “Phải, chính là tôi, sao nào?”

Tên anh Hoàng đó và người phụ nữ đi cùng hắn ta, cả đám bạn của hắn ta đều cười phá lên bỉ ổi: “Ô, mạnh mồm ra phết đấy, người anh em, cậu cũng chỉ là ngủ với một cô gái bán hoa thôi mà, sao lại tỏ thái độ cứ như là ngủ với ngôi sao màn bạc vậy?”

Tôi cười nói: “Ngôi sao màn bạc hay là gái bán hoa chẳng phải đều là phụ nữ sao? Cũng giống như người phụ nữ đi cùng anh đó, dù cô ta mặc đồ hàng hiệu, trang điểm đậm, nét phong trần rõ như thế, tôi thấy cô ta còn chẳng bằng Tiểu Thúy của tôi.
Người phụ nữ đó vừa nghe tôi đem cô ta ra so với gái bán hoa thì giận tím mặt, phẫn nộ mắng: “Rác rưởi, dám đem tao ra so với gán bán hoa à? Mày có biết tao là ai không?”

Cô ta nói xong, anh Hoàng cũng lạnh lùng nói: “Thằng nhóc ngoại tỉnh, đừng có kiêu ngạo quá, ở Đông Bắc này, Hoàng Liễu tôi đây muốn cậuchết dễ như trở bàn tay”. Nói đến đây, hắn nhìn tôi thăm dò, không ngần ngại nói lớn: “Nghe nói cậu cũng là nhờ có phú bà giàu có bao nuôi nên mới được như hôm nay, nói thật thì, cậu với gái bán hoa giống như là cá mè một lứa, chẳng có gì khác biệt, không hiểu sao anh lại dám ngông cuồng như vậy”.

Người xung quanh đều quay ra nhìn tôi, lúc này trận đấu vẫn chưa bắt đầu, mọi người thấy có chuyện náo nhiệt, đều hào hứng xem, nghe nói tôi là tên trai bao phải dựa vào đàn bà bao nuôi, ánh mắt bọn họ nhìn tôi đều thay đổi, những ánh mắt trào phúng, khinh miệt và xem thường đó khiến Tiểu Thúy bên cạnh tôi tức tới đỏ cả mắt, có vẻ như sắp khóc đến nơi, tôi ra hiệu cho em ấy là không sao, nhưng trong lòng thì hơi thấp thỏm, nghĩ thầm mặc dù phía chính phủ tạo dựng cho tôi một bối cảnh như vậy, những người không quen biết tôi, chắc sẽ không rỗi hơi mà đi đào sâu điều tra tôi đâu nhỉ?
Vậy thì vấn đề nằm ở chỗ, ai đã nói cho tên anh Hoàng này biết ‘bối cảnh’ của tôi? Nghĩ lại việc hắn ta vừa tới đã tìm cớ gây sự với tôi, trong lòng tôi có một dự đoán, tên Hoàng Liễu thối tha này là bạn của Vương Hào, hắn cố tình gây mâu thuẫn với tôi, còn ngoài mục đích làm cho tôi mất mặt, thì còn để một lát nữa hắn sẽ có lí do chính đáng chặn tôi lại ở đây.

Tôi nghĩ, có thể là Vương Hào sợ gây chuyện ở đây sẽ khiến Tả Thanh Lưu phật ý, đành mượn dao gϊếŧ người, để anh Hoàng dạy dỗ tôi, như vậy, cho dù có gây ra náo loạn, cũng không ảnh hưởng gì đến ông ta, gã này cũng thật thông minh, biết dùng chiêu trò đấy.

Từ phản ứng của những người xung quanh mà nói, tên anh Hoàng này cũng có chút tiếng tăm, hơn nữa hắn cũng ngồi ghế VIP, tôi nheo mắt dò xét hắn, nói: “Sao thế? Ghen à? Có phải thấy tôi đẹp trai, còn anh thì xấu xí, không có ai chịu bỏ tiền ra nuôi cho nên thấy bất công không?”
Anh Hoàng bất chợt đứng phắt dậy, chạy lên nắm lấy cổ áo tôi, quát: “Mẹ cái thằng trai bao khốn kiếp, mày không nhìn xem anh Hoàng tao là ai ở cái đất Đông Bắc này, bố mày nói mày vài câu mà mày dám cãi à, có tin bố mày xé nát miệng mày ra không?”

Xung quanh phút chốc xôn xao, có người bé tiếng nói: “Ôi trời, cái tên trai bao này thật không có mắt, dám động vào anh Hoàng, không biết tự lượng sức”.

Một người nữa hùa theo: “Phải đấy, một tên trai bao bán thân để có tiền, đến nơi đất khách cũng không biết thân biết phận, còn dám kiêu ngạo, có bị đánh chết cũng đáng đời”.

Có người còn hô lên: “Anh Hoàng, đánh hắn đi, đàn ông Đông Bắc chúng ta khinh thường nhất là cái loại rác rưởi không có bản lĩnh này”.

Lúc này, một người đàn bà mê trai nói: “Ôi, đừng đánh vào mặt, tối nay tôi sẽ bỏ tiền ra để anh ta đi với tôi”.
Người đàn bà này nói xong, tất cả mọi người đều cười ồ lên.

Khuôn mặt gấp gáp của Tiểu Thúy đỏ cả lên, vội vàng hành lễ xin lỗi anh Hoàng, nói: “Anh Hoàng, tính cách anh Hải hơi nóng nảy, không có ác ý gì, anh đừng chấp anh ấy”.

Anh Hoàng nhìn Tiểu Thúy với ánh mắt say đắm, nói: “Muốn anh không chấp hắn cũng được, em bảo hắn dập đầu trước anh mất cái, rồi tối nay em hầu hạ anh,thế nào?”

Tiểu Thúy nghe thấy thế liền tức giận, nói hắn đừng có mơ, mặt hắn tối sầm lại, nói: “Sao, vớ được thằng có tiền thì nghĩ mình ghê gớm lắm sao? Dám ăn nói với anh Hoàng của cô như thế à? Cô quên lúc trước ở trên giường cô từng rên lên ‘anh ơi tha mạng’ như thế nào à?

Gương mặt của Tiểu Thúy càng đỏ ửng lên, nước mắt lưng tròng, tôi liền nắm lấy tay anh Hoàng, đứng dậy, rướn mình một cái, vai tôi huých vào vai hắn, tôi hơi dùng lực một chút, tên béo 100 cân đó bị tôi đánh cho ngã ra sau, chật vật dập mông xuống đất, nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, rồi hô hào ầm lên, lúc này trận thi đấu sắp bắt đầu, nữ MC đứng đó không biết làm gì, một người đàn ông bèn bước lên nói: “Các vị khách quý, anh Hoàng, mọi người có hiềm khích gì xin mời ra ngoài giải quyết, sàn đấu ngầm của chúng tôi không cho phép ẩu đả”.
Sắc mặt anh Hoàng rất khó coi, hung tợn chỉ vào tôi nói: “Oắt con, có giỏi thì lát nữa đừng có bỏ về”.

Mặc dù hắn rất tức giận, nhưng tôi có thể nhìn thấy biểu cảm hưng phấn trên mặt hắn, có lẽ do âm mưu của hắn thành công rồi. Trong tiếng huyên náo ồn ào, tôi bình thản đáp: “Được, hôm nay tôi chơi với anh đến cùng. Anh nhớ lấy, ban nãy anh yêu cầu thế nào, thì tối anh phải làm như thế, tôi sẽ cho anh thấy, thằng trai bao tôi khiến anh phải quỳ xuống dập đầu như thế nào, còn người đàn bà của anh, tôi không thèm đụng vào, bẩn lắm”.

Nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn tôi, chắc họ nghĩ tôi điên rồi, anh Hoàng tức giận chỉ vào tôi, rồi làm động tác tay dao cứa vào cổ, bộ dạng hung ác dữ tợn khiến tất cả mọi người sợ hãi.

Tiểu Thúy đứng bên cạnh túm lấy quần áo tôi, tôi nhìn em ấy bằng ánh mắt biểu thị không sao, em ấy bất đắc dĩ thở dài một hơi, rồi ngồi xuống cùng tôi, anh Hoàng cũng quay về chỗ, ngoan ngoãn không nói gì nữa, những người kia đều lộ ra vẻ suиɠ sướиɠ trên nỗi đau của người khác, nhưng chẳng ai dám thêm dầu vào lửa, vì bọn họ đều biết rõ, đây là địa bàn của Tả Thanh Lưu, không ai được gây chuyện.
Cứ như vậy, cứ tưởng sẽ có một trận phong ba mà giờ lại lắng xuống, có điều ai ai cũng biết, tôi và anh Hoàng tối nay thế nào cũng sẽ đánh nhau một trận, cũng có lẽ vì lí do đó, mà mọi người đều tỏ ra vẻ phấn khích, thúc giục MC nhanh chóng bắt đầu trận đấu, như vậy thì trận đấu có thể sớm kết thúc, bọn họ còn được xem kịch hay.

Trong hoàn cảnh này, MC cũng đáp ứng ‘dân ý’, tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Sau khi đôi tuyển thủ đầu tiên bước ra, có vài cô em xinh đẹp cầm một chiếc giỏ, trong giỏ có mấy tấm thẻ, bọn họ sẽ hỏi có ai đặt cược không, cược ai thắng, cược bao nhiêu tiền, sau đó đưa cho bạn số của người bạn cược, viết số tiền cược, tên và số ghế ngồi của bạn ra sau, lát nữa họ còn gọi tên.

Trước khi tôi đến đây, đã được nghe Bạch Vân Phi giải thích về quy tắc, nên cũng không lạ lắm, còn về thực lực của hai người trên đài, nói thật thì một kẻ ‘lão làng’ như tôi chỉ nhìn thôi đã phân được cao thấp rồi, thấy Tiểu Thúy buồn bực không vui, tôi cười nói: “Đừng có ủ rũ nữa, hôm nay anh sẽ thắng cho em một căn nhà”.
Tiểu Thúy cười nói: “Anh Hải lại trêu em rồi”.



Tôi không nói gì, viết số cược đưa cho cô em xinh đẹp đang đứng chờ, đằng sau, anh Hoàng cười khẩy nói: “Làm trò!”





Sau khi cô em kia đọc tên người tôi cược, tôi nhìn anh Hoàng một cái, cười như không cười nói: “Tôi làm trò? Có giỏi thì anh đừng chọn người tôi cược”.





“Ông đây đéo thèm nhé, cho mày thua luôn!”. Nói rồi anh Hoàng lập tức viết số của người còn lại.





Tôi cười, nghĩ bụng hôm nay ông đây sẽ cho mày lột sạch đến cái quần sịp cũng chẳng còn.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.