"Anh em ruột", lúc nghĩ tới điều này, tôi còn tưởng cõi lòng đã sắt đá lạnh lẽo của mình sẽ nhói đau. Nhưng chỉ trong thoáng chốc thôi, tôi đã bình thản trở lại. Tôi biết rõ, hắn đã làm quá nhiều chuyện ác, chạm vào ‘vảy ngược’ của tôi quá nhiều lần. Dù hắn có là anh em ruột thịt của mình, tôi cũng tuyệt đối không tha thứ.
Tôi lạnh nhạt: “Phải, tao chỉ mong mày chết đi. Nhưng bố nuôi và vợ tao lại không thích tao làm như vậy. Thế nên, tao đành cho mày sống thêm một lần nữa vậy”.
Trần Danh lạnh lùng hừ nhẹ, mắng tôi là “thằng hèn”.
Tôi không để tâm đến lời chế giễu của hắn, chỉ mở cửa xe, thờ ơ nói: “Tao sẽ gọi điện báo lại với bố nuôi về chuyện này. Đi đi, không tiễn”.
Dứt lời, tôi nhảy xuống xe. Trần Danh giả cũng phóng xe rời đi. Tôi nhanh chóng đi vào một con ngõ tối, thay bộ quần áo trước đó. Còn bộ quần áo vừa cởi ra và mũ, khẩu trang đều được vứt đi. Ở đây rất hoang vắng, không có camera, nên tôi thay đồ xong có thể đường đường chính chính bước ra. Tôi gọi điện cho Tiểu Thúy, em ấy báo cho tôi biết em ấy đang ở đâu. Sau đó, tôi đến chỗ Tiểu Thúy để gặp em ấy. Hai người chúng tôi dạo phố chán chê, mua một mớ đồ rồi mới quay lại Nhân Gian Phú Quý Hoa. Mà lần này, tôi cảm giác rõ ràng bầu không khí ở Nhân Gian Phú Quý Hoa đã trở nên căng thẳng hơn.
Nhưng vì ngày nào tôi và Tiểu Thúy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664490/chuong-491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.