Chương trước
Chương sau
Không ngờ Tống Vân Hải lại đối xử tàn nhẫn với đứa con nuôi này như vậy, lấy đi thế lực của hắn để trừng phạt hắn, còn tuyên bố sẽ biến hắn thành một tên bỏ đi, tôi không nghĩ còn sự trừng phạt nào có thể khiến Trần Danh giả sụp đổ và đau khổ hơn nữa.

Tâm trạng của tôi tốt hơn rất nhiều, thầm nghĩ cũng không uổng lần hành động mạo hiểm này của tôi.

Có điều, Tống Vân Hải tàn nhẫn với Trần Danh giả là thế, nhưng lại không có bất cứ sự trừng phạt dành cho Bào Văn, chuyện này nghĩ lại cũng thấy thật kỳ lạ, Trần Danh giả nói thế nào thì cũng đã đi theo ông ta ba mươi năm rồi, nhưng Bào Văn mới theo ông ta bao lâu? Bào Văn không phải đang lừa tôi, hòng làm tôi vui mừng đó chứ?

Vì để kiểm chứng lời nói của Bào Văn, tôi quyết định tìm thời gian lén gọi cho Thẩm Nặc Ngôn, hỏi tình cảnh hiện giờ của Trần Danh giả.

Nếu như Bào Văn không lừa tôi, thì sự khoan dung ngoại lệ của Tống Vân Hải dành cho Bào Văn không đơn giản như vậy, có lẽ bởi vì ông ta vẫn hi vọng dựa vào Bào Văn để mê hoặc tôi, cho nên mới không trừng phạt cô ta.

Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, chẳng lẽ tôi trong mắt của Tống Vân Hải có tác dụng như vậy sao? Đang suy nghĩ thì Bào Văn đột nhiên hỏi tôi hôm nay vẫn chưa nhận được điện thoại của Tống Vân hải đúng không? Tôi cũng không giấu diếm, gật đầu nói phải, bảo tôi muốn nói với Tống Vân Hải tôi tức giận, muốn biết liệu trong lòng ông ta rốt cuộc có người con nuôi là tôi này không, có muốn vì tôi mà trừng phạt Trần Danh giả hay không.

Bào Văn nghe vậy không những không tức giận mà còn cười nói: "Chồng à, sao anh giống như một đứa trẻ vậy, còn muốn ganh tị sự yêu thương của bố nuôi với Trần Danh sao?"



Tôi cười không nói gì, tiếp tục với những suy tư của mình, muốn để cho người phụ nữ này tự đoán, dù sao cô ta vẫn luôn "tự cho mình là thông minh", nhất định sẽ tự nghĩ ra được đáp án khiến cô ta hài lòng.

Vừa suy nghĩ linh tinh tôi vừa đi vào giấc mộng đẹp, được một lát thì tôi tỉnh, Bào Văn vẫn đang nằm trong lòng tôi ngủ bình thản, tôi lặng lẽ dậy đi rửa mặt, lúc đi ra thì Bào Văn đã dậy, tôi nói: "Em tỉnh rồi à? Dậy đi chúng ta cùng đi ăn".

Bào Văn cười như không cười nói: "Không phải anh bảo em cẩn thận đừng liên lạc với anh sao? Sao bây giờ lại không sợ bị người khác nhìn thấy à?"

Tôi thản nhiên nói: "Bây giờ chị Hoa đã là người của anh rồi, có chị ta che giấu cho anh thì sẽ không sao đâu".





Nói xong, tôi nhìn Bào Văn, muốn xem xem cô ta có phản ứng gì hay không, dường như cô ta biết tôi đang nghĩ cái gì, nhìn tôi cười nói: "Yên tâm đi, em sẽ không làm gì chị Hoa cả, em nghĩ anh vẫn chưa đến mức bụng đói vơ quàng, hơn nữa em tuyệt đối sẽ không mắc cùng một sai lầm đến lần thứ hai đâu, nếu không cho dù anh không trách em, em cũng sẽ coi thường chính mình, thất vọng với chính mình".

Có thể thấy Bào Văn đã chỉnh sửa lại tâm tình đố kỵ của mình rồi, sẽ không làm ra những chuyện ngu ngốc ngáng chân tôi nữa, nhìn cô ta cười, tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mà rất lâu rồi tôi không nghĩ đến, đó chính là Bào Văn thật sự chỉ có ý đồ muốn lợi dụng tôi chứ không yêu tôi sao? Nếu không thì tại sao cô ta có thể chỉ vì ghen tỵ mà gϊếŧ một người phụ nữ vô tội chứ? Nếu như cô ta yêu tôi thì tại sao lại có thể nhẫn tâm để tôi trải qua nhiều khảo nghiệm và nguy hiểm như vậy?

Tôi đột nhiên cảm thấy hoang mang, cảm giác không nhìn thấu được người phụ nữ mà tôi vẫn luôn cho rằng bản thân ‘hiểu rất rõ’. Chỉ là nghĩ một lát tôi lại lười không muốn nghĩ nữa, bởi vì tôi biết nghĩ quá nhiều cũng chỉ khiến tâm tư mình thêm loạn, chỉ khiến kế hoạch trong đầu mình xáo trộn hơn thôi, bất luận Bào Văn là yêu tôi thật hay chỉ muốn lợi dụng tôi thì tất cả những gì cô ta đã làm tôi vĩnh viễn không thể tha thứ được, cho nên tôi cũng không cần thiết phải để tâm vào những chuyện vụn vặt, kiếm thêm chuyện không vui cho mình.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ những chuyện này, Bào Văn đã thay quần áo xong, vào phòng tắm rửa mặt.

Phụ nữ trang điểm lúc nào cũng tốn rất nhiều thời gian, nhưng làm một người chồng đạt yêu cầu, tôi không được giục cô ta, vẫn phải kiên nhẫn đưa ra ý kiến cho cô ta nên làm kiểu tóc nào, mặc dù là chuyện nhỏ nhưng từ nụ cười của cô ta có thể thấy "cách" này của tôi vẫn chiếm được sự yêu thích của cô ta.

Sau khi Bào Văn trang điểm xinh đẹp xong thì hai người chúng tôi cùng rời đi, chúng tôi cùng đến nhà hàng đồ Âu dùng một bữa ăn rất ngon miệng, đúng lúc chúng tôi đang định rời đi thì Tống Vân Hải gọi điện cho Bào Văn, cô ta nhấn phím nghe, cung kính gọi một tiếng "bố nuôi", không lâu sau cô ta liền đưa điện thoại cho tôi, nói Tống Vân Hải bảo tôi nghe điện thoại
Tôi nhận điện thoại, kính trọng gọi một tiếng "bố nuôi".

Vốn tưởng rằng Tống Vân Hải muốn chất vấn tôi tại sao không nghe điện thoại của ông ta, nhưng không ngờ ông ta lại dùng giọng điệu yêu thương nói: "Thằng nhóc này, vẫn còn tức giận sao?"

Tôi biết ông ta đang nói đến chuyện của Trần Danh giả, vội nói: "Không còn tức giận nữa, có bố nuôi trút giận thay cho con, con còn có gì mà phải tức giận nữa? Bố nuôi, con xin lỗi hôm qua con không nên cư xử trẻ con như vậy với bố".

Tống Vân Hải cười ha ha, rõ ràng là rất hài lòng với thái độ của tôi, ông ta chân thành thấm thía nói: "Tiểu Hải à, bố biết con trách bố nhận Trần Danh làm con nuôi, cho rằng bố dẫn sói vào nhà, nhưng bố nuôi cũng có nỗi khổ riêng, cũng là vì tổ chức của chúng ta, vì để con có thể phát triển được tốt hơn nữa, con phải hiểu cho bố, bố làm tất cả những chuyện này có một nửa nguyên nhân là vì con, con biết chưa?"
Tống Vân Hải không hổ là lão hồ ly, diễn kịch cũng đặc biệt xuất sắc, khiến tôi cảm thấy nếu như tôi nói không biết thì đúng là sẽ cảm thấy có lỗi với ông ta thật.

Tôi vội nói: "Bố nuôi, bố yên tâm, con biết mà".

Tống Vân Hải lúc này mới yên tâm nói một câu "con ngoan", còn nói Bào Văn thật sự rất yêu tôi, rất quan tâm đến tôi, ông ta ra lệnh cho tôi không được ức hϊếp Bào Văn, phải đối xử tốt với cô ta. Tôi nhìn Bào Văn một cái, trong lòng cười nhạt, nhưng trên mặt lại diễn vẻ tình cảm ngọt ngào dịu dàng, cười nói: "Con biết, bố nuôi cứ yên tâm, cả đời này con sẽ đối xử thật tốt với Bào Văn".

Bào Văn vừa nghe vậy liền nở một nụ cười như trăng rằm trên bầu trời đêm, nét cười đó cũng an nhiên xuất hiện trong ánh mắt của cô ta.

Tôi nghĩ nếu như một người phụ nữ không yêu một người đàn ông thì cần dày công tôi luyện bao nhiêu kỹ năng biểu diễn mới có thể khiến người đàn ông nảy sinh ra ảo giác là cô ta đang yêu anh ta sâu đậm đến tận xương tủy? Ví dụ như cô ta và tôi bây giờ ấy?
Tống Vân Hải và tôi hàn huyên xong thì im lặng một hồi rồi đột nhiên chuyển chủ đề nói: "Tiểu Hải, bố nuôi còn một nhiệm vụ nữa muốn giao cho con".

"Bố nuôi, bố nói đi, bất luận là nhiệm vụ gì con đều sẽ nghiêm túc hoàn thành". Tôi chân thành nói.

Tống Vân Hải cười nói: "Ha ha, bố biết năng lực của con, cũng tin con, những nhiệm vụ trước con đều đã hoàn thành rồi, chỉ là đồng đội của con toàn là những kẻ ngu dốt, chỉ ngáng chân con thôi, suy nghĩ đến điểm này nên bố quyết định sẽ để con một mình hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo này".

"Bố nói đi ạ".

"Con là một sát thủ, nhiệm vụ bố giao cho con đương nhiên là việc cần gϊếŧ người rồi". Tống Vân Hải nói đến đây thì trong giọng điệu có chứa một sát khí nồng đậm.

Tôi giật thót tim, không ngờ trong lúc tôi vẫn còn đang có nhiệm vụ mà ông ta lại sắp xếp một nhiệm vụ gϊếŧ người khác cho tôi, hơn nữa, tôi biết người mà ông ta muốn tôi gϊếŧ chắc chắn không phải là một người bình thường.
Quả nhiên là vậy, Tống Vân Hải sau đó cho tôi một cái tên khiến tôi không kinh ngạc cũng phải kinh ngạc, ông ta nói: "Người bố muốn con gϊếŧ đó là con Sơn Khuyển tướng quân".

‘Tướng quân’, ông ta là người thống trị thế lực ngầm của Đông Bắc, là nhân vật lớn mà trước mắt tôi căn bản không thể tiếp cận được, đây không phải là điểm mấu chốt, điểm mấu chốt là nhiệm vụ mà Tô Quảng Hạ giao cho tôi là điều tra chứng cứ ông ta rửa tiền ở Nhân Gian Phú Quý Hoa, xử lý ông ta là chuyện của bọn họ, còn Tống Vân Hải cũng muốn lợi dụng sức lực của Tô Quảng Hạ để khiến ông ta trọng thương, nhưng tại sao Tống Vân Hải lại đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn tôi trực tiếp gϊếŧ chết ông ta chứ?

Phải biết rằng, nếu như ‘tướng quân’ thật sự chết đi thì Đông Bắc rất có khả năng trở nên hỗn loạn, những người dưới chướng của ông ta nhất định sẽ vì tranh quyền đoạt lợi mà xảy ra rất nhiều các cuộc chiến tranh giành cắn xé lẫn nhau, những cuộc chiến như vậy rất có thể sẽ ảnh hưởng đến an ninh xã hội, ảnh hưởng đến những người vô tội, có thể khiến Đông Bắc rung chuyển bất an, đây là cục diện mà bên trên không mong muốn nhìn thấy, cũng là nguyên nhân vì sao bên trên lại lựa chọn không gϊếŧ ông ta. Bọn họ cần làm ổn định lòng người, cần từng bước một mổ bụng moi gan ông ta, từng bước phân tán sức mạnh thế lực của ông ta trong thế giới ngầm.
Còn Tô Quảng Hạ rõ ràng cũng biết mình không thể đấu lại với ‘tướng quân’, cho nên mới muốn dựa vào quốc gia để ra tay, ngồi làm ngư ông đắc lợi, nhưng bây giờ ông ta lại bất ngờ thay đổi ý định, chuyển sang chủ ý "muốn bắt trộm thì phải bắt vương trước", điều quan trọng nhất là ý định này căn bản không thể đem lại cho ông ta lợi lộc gì. Rốt cuộc ông ta đang nghĩ cái gì vậy?

Tống Vân Hải thấy tôi không nói gì, hỏi tôi có phải có gì muốn hỏi không? Thế là tôi liền nói ra suy nghĩ của mình, sau khi nghe xong, Tống Vân Hải cười ha ha nói: "Chuyện này bố tự có dự định của bố, con không cần hỏi nhiều, con chỉ cần làm theo lời bố là được".

Tôi lập tức giống như một tay sai nói: "Vâng bố nuôi, con bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng con không bảo đảm được sẽ hoàn thành trong thời gian nào".
"Không sao, chỉ cần bảo đảm trước khi con hoàn thành nhiệm vụ bên phía Tô Quảng Hạ giao cho con, hoàn thành nhiệm vụ này là được". Lão cáo già vừa cười vừa nói.

Tôi hiểu rõ ý của ông ta, ông ta đang muốn nói cho dù tôi có hoàn thành nhiệm vụ của Tô Quảng Hạ, nắm được chứng cứ Sơn Khuyển lợi dụng Nhân Gian Phú Quý Hoa để rửa tiền, cũng cần phải giả vờ như không biết, nói thẳng ra từ khi bắt đầu, nhiệm vụ của tôi đã trở thành gϊếŧ chết ‘tướng quân’ rồi. Gϊếŧ chết ông ta tôi mới có thể đưa chứng cứ tôi có được cho Tô Quảng Hạ, hoặc là nhất quyết phải giả vờ như không điều tra được chuyện gì.

Lão hồ ly này rốt cuộc muốn làm gì?

Tống Vân Hải cười ha ha nói ông ta sẽ đợi tin tốt của tôi, sau đó thì cúp máy, Bào Văn hỏi tôi ông ta tìm tôi có chuyện gì? Tôi liền kể lại chuyện nhiệm vụ cho cô ta, Bào Văn cũng có chút bất ngờ, nói: "Càng ngày càng không hiểu được bố nuôi muốn làm gì nữa, nhưng tâm tư của ông ấy vốn vẫn khó đoán, chồng à, anh cũng đừng suy đoán nữa, chỉ cần thực hiện nhiệm vụ là được, dù sao bố nuôi sẽ không hại chúng ta".
Tôi gật đầu, suy nghĩ có thể tôi phải nhanh chóng điều tra người đàn ông thần bí có thể đánh bại được hổ Đông Bắc được gọi là Sơn Khuyển tướng quân này mới được.

Vừa nghĩ đến có thể quyết đấu với nhân vật lớn tiếng tăm lẫy lừng, tôi cảm thấy huyết quản toàn thân như đang trở nên sục sôi, đối với tôi mà nói, việc này thú vị hơn việc nằm vùng rất nhiều.

Sau khi dùng bữa với Bào Văn xong, cô ta nói với tôi Tống Vân Hải bảo cô ta trong thời gian này hãy ở bên cạnh tôi, giúp tôi thực hiện kế hoạch, còn để giúp tôi giải khuây, vẻ mặt tôi thì vô cùng vui vẻ, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ Tống Vấn Hải muốn Bào Văn giám sát tôi, sợ tôi sẽ làm trò mèo gì đó.

Tôi nghĩ một lát rồi nói: "Vợ à, nếu như em tới để giúp anh vậy em làm một chuyện giúp anh nhé".
Bào Văn tò mò hỏi tôi chuyện gì? Tôi nói nếu như tôi muốn đánh vào Nhân Gian Phú Quý Hoa, thì không thể thiếu được tai mắt ngầm. Mặc dù chị Hoa đã bị tôi lôi kéo, nhưng dù sao chị ấy cũng là người ngoài, không thể tin tưởng 100% được, cho nên tôi hi vọng cô ta cũng sẽ ra nhập vào Nhân Gian Phú Quý Hoa, hơn nữa còn là gia nhập vào sàn đấu thế giới ngầm, làm người chủ trì trận đấu.

Bào Văn cũng hào hứng hỏi: "Không phải anh muốn tham gia vào sàn đấu ngầm đó chứ?"





Tôi gật đầu nói: "Sàn đấu ngầm nhìn thì có vẻ chỉ chiếm một phần rất nhỏ của cả câu lạc bộ, nhưng kỳ thực lại có thu nhập cao hơn tất cả các bộ phận khác, có lúc thu nhập một ngày lên đến hàng triệu thậm chí hơn, là một sản nghiệp mang lại lợi nhuận vô cùng cao, nếu như anh muốn có được vị trí của mình ở câu lạc bộ thì nắm giữ sàn đấu là chuyện phải làm, cho nên anh cần một người có thể vào trong đó nắm rõ tình hình, mà không còn ai phù hợp hơn em nữa".


Bào Văn gật đầu, không chút do dự nói cô ta biết rồi, tôi cười với cô ta rồi cùng cô ta rời đi, tôi kéo cô ta vào lòng, dịu dàng nói: "Vợ à, em thật sự là bà xã hiền tài của của anh".





Bào Văn cười khanh khách nói: "Vừa là vợ hiền, cũng là người giúp đỡ từ bên ngoài cho anh".





Tôi hoàn toàn đồng ý gật đầu nói: "Đúng, em là người vợ hoàn mỹ của anh".








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.